HỒI HAI MƯƠI BẢY
DẠO
ĐỊA NGỤC ONG ĐỘC
Phật
Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 6 tháng 3 năm
Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Quy y Thánh Phật biểu đơn thành
Phóng hạ đồ đao quỉ diệc kinh
Tứ chính tam thanh nghi cố thủ
Thanh vân hữu lộ đạt thiên
kinh.
Dịch:
Noi gương Thánh Phật tỏ lòng
thành
Đồ tể xuống đao quỉ cũng kinh
Pháp định pháp thiền nên cố giữ
Kinh đô tiên giới cưỡi mây
xanh.
Tế
Phật: Tu tới Thánh
Tiên không phải dễ, muốn làm Thánh Hiền giữ lòng càng khó hơn. Trên đời người ta
lập nhiều đạo, nhà thờ, chùa miếu bảng hiệu trưng lên thật là rực rỡ, nói kinh,
luận lẽ đạo, tham thiền chứng ngộ, là chốn để độ chúng sinh, đó là thiên đường ở
trân gian. Gần đây có rất nhiều kẻ lạm dụng danh nghĩa thần tiên, làm việc ám
muội thất nhân tổn đức, buôn thần bán thánh, sơn phết tượng gỗ, thi hành đủ mọi
mánh khoé gian manh, gạt gẫm kẻ ngu để kiếm tiền, làm hoen ố thánh thần, lỗi lầm
kể không xiết. Tội khi thế hại nhân không nhỏ, luật pháp âm phủ nghiêm ngặt,
tuyệt nhiên không khoan thứ. Hôm nay ta dẫn Dương Sinh xuống đại ngục tham quan,
để làm tấm gương kim cổ cho thế nhân soi. Dương Sinh chuẩn bị dạo âm ti, mau lên
đài sen.
Dương
Sinh: Tuân lệnh,
con đã sẵn sàng rồi, không biết bữa nay đi đâu?
Tế
Phật: Địa Ngục Ong
Độc, mau nhắm mắt lại chuẩn bị lên đường.
Dương
Sinh: Con đã nhắm
mắt rồi, xin thầy khởi hành.
Tế
Phật: Đã tới nơi,
mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: A! Địa Ngục
Ong Độc đã hiện ra trước mắt. Quỉ sứ áp giải nhiều tội hồn vào trong ngục, dọc
đường bị gậy đập, roi quất quá tàn nhẫn, khóc la thảm thiết, nghe thật rụng rời,
không biết họ phạm vào tội gì?
Tế
Phật: Bọn này lúc
còn tại thế nương tựa vào thần thánh làm kế sinh nhai. Lúc sống ăn nhiều cho nên
sau khi chết bị âm ti quản thúc, muốn biết rõ hơn phải vào hẳn bên trong ngục
quan sát. Ngục Quan cùng Tướng Quân đã chờ sẵn để tiếp đón chúng ta, mau đến ra
mắt.
Dương
Sinh: Đệ tử là
Dương Sinh xin ra mắt Ngục Quan và chư vị Tướng Quân. Thưa tôi là môn sinh của
Thánh Hiền Đường trên dương thế, phụng mệnh cùng Tế Phật dạo thăm âm phủ để viết
sách. Hôm nay đến quí ngục, mong được giúp đỡ nhiều.
Ngục
Quan: Xin chớ khách
sáo, bản ngục là Địa Ngục Ong Độc vừa mới thiết lập, nằm dưới quyền cai quản của
Đệ Tứ Điện. Gần đây các tội phạm ngày càng gia tăng nên U Minh Giáo Chủ đặc biệt
cho thiết lập thêm ngục này để quản trị cùng cải huấn tội phạm, xin mời hai vị
vào trong xem xét cho tường tận.
Dương
Sinh: Đa tạ. Ái
chà! Bạch thầy con không dám vô nữa, bên trong đầy ông mật, con nào con nấy lớn
bằng ngón tay cái, đen thui, y như "ong đầu cọp" bay vào ngục chích các tội
phạm, người nào cũng la hét, muón trón mà không được, ngã la liệt ở góc tường.
Có vài con bay về hướng mình, sợ bị nó chích quá, kiếm chỗ trốn là hơn. Ong đầu
cọp độc lắm, chích trúng là chết.
Tế
Phật: làm gì mà sợ
quá vậy! Mấy con ong độc này đều có tính linh, không phải cứ gặp người là chích
đâu. Vì thân thể tội hồn vốn có cái khí bất chính, cho nên nó thích mà lại gần.
Như nơi sạch sẽ, ruồi muỗi tránh xa. Vật hôi thối ruồi muỗi bay theo. Loài ong
độc này bay ra là có ý nghinh đón chúng ta.
Dương
Sinh: Kỳ lạ quá!
Pháo nổ mà không làm hại người vì đó là pháo lễ nghinh đón quí khách.
Ngục
Quan: Mời nhị vị
tới trước tham quan. Dương Sinh chớ có sợ, nếu ong gặp ai cũng chích thì chúng
tôi đã chạy trốn mất tiêu rồi. Ong độc này là thần vật, chuyên môn chích những
kẻ nào ở trên đời giả dối, mượn danh nghĩa, cùng đội lốt thần thánh kiếm tiền.
Giờ đây chúng muón chạy trốn mà chẳng được, và cũng bởi tội hồn có ý muốn trốn
lánh cho nên càng bị bầy ong bám sát. Dương Sinh coi thân thể tội hồn bị ong
chích sưng u từng cục, nhất là trên đầu, sưng vếu cả lên. Bị nọc dộc hành hạ cơ
thể đâu nhức khóc như mưa, kẻ nào kẻ đó bưng đầu chạy như vịt.
Dương
Sinh: Hình phạt tàn
nhẫn quá, căn ngục nhỏ hẹp, tội hồn bị đám ong rượt, muốn chạy trốn mà không
nơi, không cửa, cũng chẳng biết kêu ai. Xin hỏi Ngục Quan, các tội hồn này phạm
phải lỗi gì mà đến nỗi phải đày ải ở đây để chịu hành phạt đau đớn này.
Ngục
Quan: Để viết vào
Địa Ngục Du Ký tôi mở cửa nhà giam, bảo vài tội hồn kể lại những hành vi ác độc
của họ lúc còn sống hầu cảnh cáo người đời.
Tế
Phật: Hay lắm. Bây
giờ các ngục của âm ti đều biết thầy trò mình phụng chỉ dạo âm phủ để viết sách
Địa Ngục Du Ký, tìm kiếm bằng cớ để cảnh cáo thế gian, xin Ngục Quan cho tôi
biết rành rẽ tội trạng của các can phạm.
Ngục
Quan: Đó là nhiệm
vụ của viên chức các ty sở tại. Để tôi tạm thả hai tội hồn ra để nó khai những
hành vi ác độc mà nó đã làm khi còn sống để Dương Thiện Sinh rõ, không thể dài
lời.
Dương
Sinh: Xin hỏi tội
hồn, lúc còn sống người đã phạm phải tội gì? Tại sao bị đày ở ngục này để chịu
cực hình?
Tội
Hồn: Nói ra càng
them xấu hổ, còn mặt mũi nào nhìn thấy người khác. Tôi là một đạo hữu của Thánh
Hiền Đường thuộc Nam Bộ Đài Loan. Nhân học đạo đã lâu năm, sau được bầu làm chức
Phó Chủ Hiền Đường, có một lần muốn mở mang mối đạo nên đã viết sách, in tặng
các nơi tin điều lành, tôi gắng sức chịu cực khổ, các nơi hâm mộ cũng muốn in ra
thật nhiều để giúp người. Vì nhờ tai ăn nói của tôi, chỉ hơn hai tháng mà thâu
được trên ba chục ngàn đồng. Thời gian đó tôi lại thiếu nợ mọt người, bị họ hối
thúc tôi không biết tính sao. Nhân có sẵn trên ba chục ngàn đồng, bèn lấy ra một
phần trả nợ. Cuối cùng chỉ đưa cho Đường Chủ chẵn hai chục bốn trăm năm mươi
sáu đồng. Trả xong nợ còn lại bao nhiêu tôi cất đi để tiêu riêng, vì nghĩ rằng
chẳng ai biết nổi. Nhưng từ đó về sau sự hối hận giày vò tâm can, luôn luôn có
cảm giác bất ổn đối với ân chủ. Mỗi lần ngồi đàn cơ, ân chủ cũng chẳng hề đá
động tới việc tham tiền của tôi. cách đay ba năm, toi đau bao tử nặng chẳng bao
lâu thì thác, bị Tướng Quân đầu trân mặt ngựa tới áp giải đi. Lúc đó ân chủ mới
tới trước mặt tôi thét mắng : "Mi nghĩ điều sai quấy, tới chết không tỉnh ngộ.
Lúc còn sóng có những điểm khúc mắt tại sao không nói thẳng cho ta rõ. Tiên Phật
giáng xuống thuyết pháp là cốt để khuyên răn người đời hành điều thiện, bỏ điều
ác. Toàn bộ chân lý là do cách hành đạo dạy người xử thế. Đã đọc lời dạy dỗ của
thánh hiền mà không hành theo lời dạy, giờ đây phỉa gánh tội thì ráng mà chịu."
Ngoài ra còn dặn âm binh bẩm lại với Minh Vương để tăng thêm hình phạt. Đến khi
tôi tới âm phủ Minh Vương giận lắm, sai áp giải tôi tới Đài Gương Soi Ác Nghiệp
để chiếu hiện những hành vi in sách lấy tiền bỏ túi tiêu riêng, thì không điểm
nào không chiếu rõ, khiến tôi run rẩy sợ hãi. Sau giao tới Đệ Tứ Điện để Ngũ
Quan Vương phán tội, tôi đã bị kết án tù hai mươi tám năm và giam tại Ngục Ong
Độc này, sau tái giao cho Ngũ Điện xử lý. Hàng ngày tại ngục thụ hình ong chích
toàn thân đau đớn chịu không nổi, thân thể sưng vù, ong độc hễ thấy tôi là truy
kích. Nhà tù hẹp quá làm sao trốn, hối hận lúc còn sống tu học tại Hiền Đường,
làm đồ đệ của ân chủ, không tuân thánh huấn, mặc dầu chỉ phạm tội có một lần mà
cũng không được ân giảm. Hy vọng các đạo hữu hết sức cẩn thận hành vi và ngôn
ngữ, nếu sơ sót mắt trời khó thoát. Như nay tôi hối hận thì đã muộn, thật uổng
công ân chủ giao hoá cùng đông đạo dẫn dắt, lòng xấu hổ quá chừng.
Ngục
Quan: Mi vào cửa
thánh không thụ thánh giáo, có thể nói là khinh thầy, khinh người, trên vô lễ
với ân sư, dưới vô lễ với người xuất tiền in kinh sách. Đối với người đã thực
tình phát tâm cúng dường, người ta không sợ sư sãi hoà thượng giả, kẻ bố thí khi
đã phát tâm, công đức không thể giảm chỉ kẻ tham tiền lòng xấu phát sinh, tự
chuốc lấy tội lớn mà thôi. Phàm đã bước vào cửa thánh một cắc, một xu cũng phải
rõ ràng, nếu không sẽ làm ô uế phép đạo trong lành nơi cửa thánh, địa ngục gia
tăng hình phạt. Người đời phải thật cẩn thận.
Tế
Phật: Bọn làm bại
hoại cửa thánh, tiền bạc không trong sạch, phá hoại danh dự, tội muôn phần đáng
chết, hình phạt ở cõi âm sẽ chẳng tha. Đã nói là người đời, tu đạo phải giữ
khuôn giáo phép đạo trong lành, sau khi chết mới tránh khỏi sa xuống địa ngục
chịu hình phạt đau đơn, khi đó mới hối hận thì đã lỡ rồi. Hôm nay thời giờ đã
hết, ngày sau trở lại nữa. Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đường đa tạ Ngục
Quan đã tận tình chỉ bảo?
Dương
Sinh: Cảm tạ Ngục
Quan cùng Tướng Quân đã giúp đỡ tìm hiểu nội tình của quí ngục, vì thời giờ có
hạn, xin cáo từ.
Ngục
Quan: Các Tướng
Quân hãy sắp hàng tề chỉnh để tiễn đưa quý khách, mong ngày khác lại được tiếp
đón quí vị tại bản ngục.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin thầy trở lại Hiền Đường.
Tế Phật:
Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.