HỒI HAI MƯƠI LĂM
DẠO
ĐỊA NGỤC ĐÂM HỌNG
Phật
Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 6 tháng 2 năm
Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Diên mạt vô già kích lãng dương
Thương nhân lan thiệt thiếu
khai trương
Hoa ngôn loạn phóng chung khô
tạ
Xảo ngữ nan sanh nhất nhật
hương.
Dịch:
Nước miếng dâng trào sóng đại
dương
Hai người múa lưỡi cốt khoa
trương
Lời hoa nở loạn rồi khô rụng
Nói xạo khó bền một buổi hương.
Tế
Phật: Đời người đầy
những hỉ, nộ, ái, lạc cùng buồn vui tân hợp, do đó tu đạo rồi mà nói cũng không
phải dễ. Nên giữ lấy chân tâm tự tại, phải có dịp công phu, không phải chỉ miệng
nói suông, mà phải có đức hạnh thành thực lập làm nền tảng cho đạo, nếu không
vậy dù có giảng giải cách nào đi nữa thì cũng giống như hoa trôi nước chảy không
gây nổi lòng tin cùng động lực. Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, Dương Sinh mau lên
đài sen.
Dương
Sinh: Bạch thầy,
tai sao thầy lại thở dài không vui.
Tế
Phật: Nhân tâm bất
đồng, ngôn ngữ đạo nói ra cũng chẳng giống nhau. Người cho mai là đắng, người
lại cho là ngọt, kẻ nói ngọt, kẻ nói đắng, người lại cho là ngọt, kẻ nói ngọt,
kẻ nói đắng, đem chuyện đại đạo viên thông ra nói một cách mơ hồ, khiến người ta
bấn loạn, chẳng hiểu phải như thế nào mới hay được.
Dương
Sinh: A ha! Người
tu đạo nên rõ một điều là cần giữ cái tâm tròn đầy, cho dù ngoại cảnh đảo điên,
mình vẫn an nhiên tự tại.
Tế
Phật: Con cũng khá
thông minh, ta nghĩ sai một chút là rơi ngay vào mê hồn trận, bây giờ nghĩ lại
thấy đại đạo quang minh. Thôi chớ nói nhiều, mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Tuân lệnh.
Tế
Phật: Đã tới nơi,
xuống đài sen tham quan.
Dương
Sinh: Phía trước
Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đang tới kìa . Tôi là môn sinh của Quan Ân Chủ
ở Thánh Hiền Đường, đêm nay đến quí ngục tham quan, xin được chỉ giáo.
Ngục
Quan: Xin hai vị
chớ quá lễ phép, bản ngục là Ngục Đâm Họng trực thuộc sự cai quản của Đệ Tứ
Điện, nhân tiếp được sắc lệnh của Minh Vương, biết Tế Công Hoạt Phật cùng Dương
Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường bữa nay sẽ thân hành tới bản ngục tham quan,
có điều chi thất lễ, xin lượng thứ cho.
Tế
Phật: Xin Ngục Quan
chớ khiêm tốn, thầy trò chúng tôi phụng mệnh dạo thăm địa ngục để viết sách, bữa
nay tới quí ngục là cốt mong Ngục Quan cùng Tướng Quân giúp đỡ Dương Thiện Sinh
thấu tỏ sự tình.
Ngục
Quan: Xin tuân
lệnh, mời hai vị theo tôi vào ngục để thấy rõ những hình phạt của các tội hồn.
Dương
Sinh: Trên cửa đề
Ngục Đâm Họng khiến tôi cảm thấy khổ đau không nói nổi.
Ngục
Quan: Hãy theo tôi
vào trong, chớ kéo dài thời giờ.
Dương
Sinh: Quả không
sai, trong ngục tiếng than khóc chấn động điếc cả lỗ tai, âm binh dùng dùi nhọn
hung hãn xông tới đâm thẳng vào miệng tội hồn đang bị trối ở một cây cột, giống
như muốn đâm cho chết, tội hồn rống lên thê thảm, chẳng khác nào cảnh đồ tể thọc
huyết heo. Không rõ tội hồn đã phạm phải lỗi gì mà phải chịu hình phạt đau đớn
mức này?
Ngục
Quan: Tội hồn hãy
thuật lại tất cả những hành vi ác đức lúc còn sống cho Dương Sinh thuộc Thánh
Hiền Đường ở dương gian rõ.
Tội
Hồn: Miệng tôi đau
đớn chịu không nổi, vả lại trước đây tôi đã thâụt rõ với Diêm Vương rồi, tại sao
bay giờ còn bắt tôi thuật nữa?
Tế
Phật: Bần tăng tới
đây là muốn cùng tội hồn hoá duyên, tại sao tội hồn không chịu thuật lại những
hành vi lúc còn sống?
Ngục
Quan: Đây là Phật
Sông Tế Công, người phụng chỉ dạo âm phủ viết sách, nếu như mi không chịu thuật
lại tức là mi phạm tội nghịch chỉ, mi chịu đựng nổi Ngục A Tỳ hả Mi muốn tới đó
phải không?
Tội
Hồn: Bởi vì hòa
thượng là Phật Sống tế Công, lúc còn tại thế tôi đã từng nghe đại danh ngài,
thật dáng chết, xin Phật Sống tha thứ cho tôi, sau đây tôi xin thuật lại ác
nghiệp lúc còn tại thế: Lúc tôi còn ở dương gian, vì có giọng ca thiên phú, có
biệt tài hát xướng nên tôi thường tới các nhà hàng, các hí viện trình diễn, cũng
từng được các nhà thuốc mời đến hát để quảng cáo cho các việc thương mãi, kinh
doanh của họ. Trong giới sinh hoạt ca hát, để chìu theo thị hiếu thấp hèn của
khán thính giả, tôi thường trình bày các bài hát dâm ô do chính tôi sáng tác,
hoặc phụ diễn các động tác khích dục, khán giả ở dưới vỗ tay haon nghênh rầm rộ.
Sau khi chết bị Diêm Vương xử tội, cho rằng tôi cả đời không hát một bài ca ái
quốc, một bài ca làm phấn chấn lòng người để giáo dục tâm tính nhân loại, mà
toàn là các bài ca làm đồi phong bại tục, hạ cấp nghe không lọt lỗ tai, có hại
cho xã hội cùng phong tục, cho nên đã xử đày tôi 10 năm tại Ngục Đâm Họng. Hàng
ngày bị xử dùi sắt đâm vào miệng, thiệt là có miệng mà không nói được. Lúc tại
thế sống truỵ lạc, còn thêm bao tội khác, sau khi mãn hạn đày ở đây xong, còn
phải bị đày tiếp ở ngục khác, theo như lời Ngục Quan đã cho tôi biết như vậy.
Bây giờ nghĩ lại hối hận thì đã trễ rồi. Hy vọng các ca sĩ tại thế gian chớt hát
các bài dâm ô mà chỉ nên hát các bài có ý nghĩa. Nếu khôhg sau khi chết miệng
lưỡi sẽ toàn hưởng những bài có hương vị đắng cay, đau khổ.
Ngục
Quan: Nhắn nhủ các
ca sĩ ở thế gian nên hát những bài ca phấn chấn nhân tâm, chớ hát những bài tình
tự sướt mượt làm mềm lòng thanh niên nam nữ, mà phải hát những bài lành mạnh để
cho thanh niên phấn khởi tinh thần. Nêu không sẽ tạo thành khẩu nghiệp, khi chết
sẽ bị đày xuống địa ngục. Kêu thêm tội hồn thứ hai ra đây để nó thuật lại tất cả
những hành vi phạm pháp lúc còn tại thế cho Dương Sinh nghe.
Tội
Hồn: Miệng tôi đau
đớn lắm, hãy còn đang chảy máu. Nghĩ lại lúc còn sống, vì cá tính ưa hướng
ngoại, sau khi lấy chồng, thường cùng chồng gây lộn, mở miệng là chửi trời trách
đất, hay gây lộn với phụ nữ hàng xóm. Thường thường tôi hay đặt điều nói xấu kẻ
khác, làm cho gia đình họ bất hoà. Có một người láng giềng mà tôi thường hay gây
lộn, để báo thù tôi bèn đặt điều là "vợ của hắn ngoại tình với kẻ khác bị tôi
bắt gặp". Một đồn mười, mười đồn trăm, gây phong ba cho gia đình người ta. Tôi
cũng thường phá nhân duyên của kẻ khác, ngoài ra tôi thường nói có thành không,
không thành có quá nhiều. Sau khi chết Diêm Vương phán 8 năm ở Ngục Đâm Họng.
Ngoài ra còn các tội khác, tôi không dám khai nhiều hơn nữa.
Ngục
Quan: Phải lắm, cái
miệng xấu xa của mi đã tạo nên nghiệp chướng quá nhiều.
Tế
Phật: Thời giờ ngắn
ngủi, mình phải sửa soạn trở lại Hiền Đường, Dương Sinh còn điều chi thắc mắc
nữa không?
Dương
Sinh: Xin được
phỏng vấn thêm một tội hồn nữa về hành vi phạm pháp lúc còn sinh tiền.
Ngục
Quan: Mau khai rõ
những tội mà mi đã phạm khi còn sống cho Dương Sinh nghe.
Tội
Hồn: Lúc còn ở tại
thế gian, vì cha tôi biết làm thuốc, biết dùng dược thảo chữa bệnh cho người.
Tôi thường xem cha tôi bốc thuốc cho bệnh nhân, do đó tôi cũng biết được chút
đỉnh về thuốc men. Sau khi cha tôi mất, các bệnh nhân tới xin điều trị, tôi bèn
nói: "những môn thuốc gia truyền cha tôi đã truyền hết cho tôi, bất cứ căn bệnh
khó tới mức nào tôi cũng điều trị hết, nhưng có điều các loại thuốc đó đều lấy ở
trên núi cao, khó khăn lắm lắm bởi toàn là kỳ trân dược thảo". Người bệnh nào
cũng tin là thật, tôi bèn lên giá bán mắc. Trong đó cũng có kẻ tôi trị hết bệnh,
cũng có kẻ tiền mất tật mang, bởi thuốc không công hiệu. Có kẻ hỏi tôi về bí
quyết môn thuốc gia truyền, tôi đều từ chối chẳng hề tiết lộ, chỉ kẻ nào trả
thù lao tôi mới dạy cho. Cả đời tôi kiếm được không biết bao nhiêu là tiền. Sau
khi chết ngờ đâu Diêm Vương xử đày tôi tại ngục này để chịu tội, giờ hối hận thì
đã trễ rồi.
Ngục
Quan: Mi thật khéo
sử dụng ba tấc lưỡi, hễ mở miệng là nào như "bí mật gia truyền". Mi chẳng hiểu
"bí mật gia truyền" là gì hết. Tuy vậy mi cũng có công giúp đời, chỉ vì đòi giá
quá cao làm mất lương tâm của nghề thầy thuốc cho nên mới xử tội mi. Phàm người
đời nếu ai còn giữ được "bí mật gia truyền" đều phải công khai tuyên bố để cứu
đời, không được giấu diếm làm của riêng để kiếm tiền. Cũng không được nói dối
thuốc xấu là thuốc tốt, nếu không vậy thì miệng lưỡi tạo thành khẩu nghiệp phải
đày xuống Ngục Đâm Họng này vậy.
Tế
Phật: Thời giờ đã
hết rồi, Dương Sinh sửa soạn trở lại Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan cùng chư vị
Tướng Quân. Chúng tôi xin cáo từ.
Dương
Sinh: Đa tạ Ngục
Quan đã chỉ giáo kỹ càng cùng tiếp đãi nồng hậu.
Ngục
Quan: Thân tiễn nhị
vị, nếu như sau này quí vị còn có điều gì muốn tỏ tường thêm, xin cứ tự tiện ghé
thăm.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng mời ân sư khởi hành.
Tế
Phật: Phàm kẻ ưa
nói dóc cùng đặt điều nói sau lưng kẻ khác, đàn bà tính tình không ôn tồn hoà
nhã, phá hoại hôn nhân, hạnh phúc gia đình người ta, hỗn láo cả với các bậc
trượng thượng đều phải sửa đổi tính tình, nếu không sau khi chết sẽ bị đày xuống
Ngục Đâm Họng. Do đó nếu biết hối lỗi, tai hoạ sẽ biến đi, phúc lộc sẽ tới. Đã
tới Thánh Hiền Đường. Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.