HỒI HAI MƯƠI BỐN
DẠO ĐỊA NGỤC NƯỚC SÔI LUỘC TAY
Phật
Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 23 tháng 1 năm
Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Tiểu thâu đại đạo nhạ di sai
Bất nghĩa chi tài phú diệc lưu
Dưỡng tử hồ vi thương tổ đức
Môn đình lạc diệp ý thiêm sầu.
Dịch:
Cướp to trộm nhỏ kết dây oan
Giàu có bất nhân của chẳng còn
Con cháu sao không gìn đức tổ
Sân nhà lá rụng ý thêm buồn.
Tế
Phật: Thế gian trăm
nghề có thể làm ăn. Tục ngữ nói: "Cố gắng là mẹ thành công", chỉ cần kiếm tiền
cách lương thiện, không phạm luật pháp quốc gia, ắt trên đời hết người chết đói.
Nhìn vào xã hội có nhiều kẻ không làm ăn lương thiện, chuyên trộm cắp, gian
manh, cướp bóc, giết chóc. Nuôi con không dạy thì tội ở ai ? Thương thay tình
cha mẹ phí biết bao mồ hôi nước mắt, nuôi con lớn lên thành du đảng hành động
bất lương, phá rối trị an xã hội, tội ác đáng bị tru diệt. Lúc sống xưng hùng
xưng bá, lưu lạc giang hồ, ô danh một cõi, nhưng khi chết xuống âm phủ, chịu
thúc thủ trong xó ngục, bị âm binh đánh đập chửi bới thật đáng thương. Người đời
nếu quả không tin, bữa nay ta dẫn Dương Sinh dạo thăm âm phủ một phen hẵn là
biết rõ. Dương SInh sửa soạn dạo âm ti, mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Đa tạ ân sư
đã mở đường khai lối. Người đời được nghe lời chỉ dạy của thầy ắt vô cùng cảm
động. Xin hỏi ân sư, có nhiều người muốn con nói về việc dạo âm ti cùng thắc mắc
là trong lúc thầy đưa con đi dạo âm phủ, nếu như có người thỉnh thầy giáng lâm,
thầy có thể phân thân không? Xin thầy vì chúng sinh giải rõ hết mối nghi ngờ.
Tế
Phật: Đó chính là
điều chúng sinh thường nghĩ, bữa nay thầy tạm giải thích sơ lược như sau: Ao
trong in bóng trăng, sáng của như lau, nếu người đời bắt nó là bắt bóng, cho nên
nói "hoa trong gương, trăng trong nước, hư ảo không thực". Phật nói "Phật pháp
vô biên"; Tiên nói "Thần thông quảng đại". Tiên Phật chỉ một khối ánh sáng hư
linh mà thôi, nhưng ảo hoá vô cùng. Tiên Phật ở trên trời, vầng trăng sáng nơi
sông nước, biển khơi đều có ánh trăng, nên nói: "Ngàn sông có nước ngàn sông
trăng, vạn dặm không mây vạn dặm trời". Trăng chỉ có một vầng, tại sao lại có
thể biến hoá vô cùng như vậy? Bởi vì trăng cao sáng nên có thể phối hợp với
trời. Người nếu như tu nhân tích đức, chăm tu đạo lớn, như ba chữ Thánh Hiền
Đường khuyên tu, nhưng ba chữ đó lại in sâu trong tim mắt người đời có hàng ngàn
vạn, một vầng trăng soi vạn dòng sông. Có thể thí dụ thêm, hiện nay như máy
truyền hình, trong đó chỉ có một vị chủ trì, nhà nhà đều mở máy ra coi, đều thấy
hiện ra ngàn vạn vị chủ tri, sở dĩ nó ảo diệu như vậy là do một niệm mà tương
thông. Người đời nếu như muốn ta giáng lâm, chỉ cần tâm họ và ta tương đồng, cảm
ứng đạo giao, ta bèn lập tức giáng lâm trong tim mắt họ. Điểm đó mong thế nhân
biết đến. Tế Phật tuy chỉ có một, ta ở trên Trời, phàm kẻ nào có duyên, một có
thể hoá muôn ngàn, người người đều có thể nhìn. Kinh có nói: "Phật tại Linh Sơn
mạc viễn cầu. Linh SƠn chỉ tại nhĩ tâm đầu. Nhân thân hữu cá Linh Sơn tháp. Hảo
hướng Linh Sơn tháp hạ tu". (Phật ở Linh Sơn há kiếm xa. Linh Sơn ở tại chính
tâm ta. Linh Sơn tháp báu người người có. Mau tới Linh Sơn tháp đó tu). Để khỏi
trễ giờ, Dương Sinh mau lên đài sen, chuẩn bị dạo âm ti mà tham quan.
Dương
Sinh: Thưa thầy con
đã sẵn sàng, mời thầy khởi hành...
Tế
Phật: Đã tới nơi,
Dương Sinh mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: Tuân lệnh,
tai nghe tiếng kêu la thảm thiết, trước mắt là các nhà giam nơi địa ngục, trên
cửa có bảng đề "Địa Ngục Nước Sôi Luộc Tay".
Tế
Phật: Đây là địa
ngục luộc tay bằng nước sôi, trực thuộc Đệ Tứ Điện, chúng ta mau đi tới để còn
ra mắt.
Dương
Sinh: Từ bên trong
đi ra một nhóm quan viên, có thể là Ngục Quan... Tham bái Ngục Quan cùng chư vị
Tướng Quân, hôm nay tôi cùng Tế Phật phụng mệnh đến viếng ngục tham quan, xin
chỉ giáo nhiều cho.
Ngục
Quan: Miễn lễ, hoan
nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm bản ngục cùng
chỉ giáo. Tôi nhận được lệnh của Minh Vương, biết quí vị tới thăm bản ngục, có
điều chi khiếm khuyết xin tha thứ.
Tế
Phật: Đã mất quá
nhiều thời giờ rồi, việc đến trễ chắc Ngục Quan cũng chẳng ngạc nhiên. Dương
Sinh mau theo Ngục Quan vào trong xem xét cho tường tận.
Ngục
Quan: Mời hai vị
theo tôi vào trong ngục xem xét để biết rõ tình hình.
Dương
Sinh: Đa tạ, trong
ngục đầy nghẹt hơi nước nóng, tiếng kêu la vang dội, hai tay các tội hồn bị xích
chặc, quỉ sứ dùng gầu múc nước sôi từ trong thùng xối lên hai tay, tội hồn bị
phỏng la thất thanh. Quỉ sứ khác tay cầm roi, nghe kêu la thì đánh đập, tình
cảnh thật đáng thương, không rõ họ bị tội gì? Có kẻ quá trẻ cũng chịu hình phạt
này.
Ngục
Quan: Mấy tội hồn
này tại thế gian phạm tội gian tham, trộm cắp cho nên sau khi chết phải chịu thụ
hình tại bản ngục, tôi kêu vài tội hồn tới để Dương Sinh có dịp nghe họ thuật rõ
lại những việc làm sái quấy lúc còn tại thế.
Dương
Sinh: Phải đấy, để
tôi hỏi rõ sự tình sái quấy của tội hồn viết vào Địa Ngục Du Ký hầu khuyên răn
người đời.
Ngục
Quan: Tôi tạm tha
ba tội hồn và ra lệnh cho tội hồn thứ nhất cung khai hết với Dương Sinh những
hành vi gây ác nghiệp lúc còn sống .
Tội
Hồn: Than ôi! Hai
tay tôi lở loét, xin sư phụ cứu tôi, giúp tôi xức thuốc cho bớt đau.
Dương
Sinh: Thấy hai tay
tội hồn chảy nước vàng, giống hệt thịt heo thối, xin thầy ban cho họ thuốc.
Tế
Phật: Con không
được nhiều lời, hai tay nó gây ác nghiệp, thuốc nào trị được sự đau đớn của bàn
tay ác độc này.
Ngục
Quan: Quân súc
sanh, không được cầu xin cứu khổ bừa bãi, hãy đem việc làm lúc còn sống kể ra
mau.
Tội
Hồn: À! Lúc tôi còn
sống vì gia đình giàu có, được nuôi dưỡng quá đầy đủ, kết bè nạp đảng với đám ăn
rồi không lo làm việc, lang thang tại các quán cà phê, giỡn cợt cùng gái giang
hồ, nhập bọn với gái buôn phấn bán hương sống đời truỵ lạc. Cha mẹ khuyên lơn
mấy cũng không nghe, sau cùng bị cha mẹ đăng báo từ. Tôi mang mối hận trong
lòng, bỏ nhà theo bọn du thủ du thực, đám đầu trộm đuôi cướp, bị chúng dẫn dụ
dạy cho nghề móc túi. Thường biểu diễn mánh khoé "tay thần" trên xe buýt hay tại
các trạm xe công cộng đông đúc người qua lại.
Ngục
Quan: Quân súc
sanh, khi nói không được dùng tiếng "tay thần" mà phải dùng tiếng 'tay quái".
Tội
Hồn: Không chỉ hành
nghề móc túi, trộm tiền bạc mà thôi, vì sau đó tôi cho rằng không kiếm được
nhiều lời bằng xâm nhập các cư xá ăn trộm tài vật. Trong đời tôi kiếm dược cả
trăm vạn tiền tài vật, một lần trong lúc đang lén lấy đồ thì bị lộ, người hàng
xóm rượt đuổi, không may bị bắt đưa ra pháp luật, quan toà xử tội, tống giam vào
ngục chịu hình phạt. Sau khi mãn hạn tù, không tự hối cãi từ bỏ tính xấu mà lại
vẫn tiếp tục trộm cắp như trước. Đến năm 41 tuổi, vì tửu sắc quá độ, mắc bệnh
ung nhọt mà chết. Khi nằm bệnh, không một bạn trộm cắp nào tới lui thăm hỏi, cho
nên buồn rầu mà thác. Lúc chết bị quỉ đầu trâu mặt ngựa tới áp giải xuống địa
ngục này dùng roi vọt đnáh đập. Sau khi bị xử án và bị tống giam vào ngục, mới
biết là bị giảm thọ 9 năm, hiện thời ác nghiệp báo ứng, tôi không conbiết nói
sao.
Ngục
Quan: Mi hối hận
thì đã trễ rồi. Nếu như sau khi ra khỏi ngục mà mi biết hối cải trở thành kẻ
hiền lương lập công chuộc tội thì đâu tới nổi bị giảm thọ cùng sa xuống ngục
chịu cực hình? Mi không những phạm tội trộm cắp mà còn phạm tội đại bất hiếu, đó
đó Diêm Vương xử phạt giam tại ngục này 32 năm, có tội thì phải ráng mà chịu
đựng. Tội hồn thứ hai, mau khai hết những hành vì tồi bại lúc còn sống với Dương
Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường trên dương thế.
Tội
Hồn: Tôi lúc sống
buôn bán các loại máy móc và kim khí, mấy năm đầu tuy khổ cực sống kiếm được
nhiều tiền, lần lần ăn chơi cờ bạc, bên ngoaì tìm hoa, kiếm liễu cùng cưới một
cô vợ bé cho ở riêng, vợ lớn tuyệt nhiên không hay biết. Nhưng kinh tế ngày một
khó khăn, về sau bèn ký chi phiếu không tiền bảo chứng, mua nhiều kim khí ở hai
công xưởng bằng những chi phiếu lớn lao, rồi đem những kim khí đó bán đi, trong
ngân hàng chỉ để lại một ít, gọi là tồn khoản, sau đó lánh mặt. Một chủ xưởng
đến ngày lãnh tiền, mới vỡ lẽ là chi phiếu không tiền bảo chứng, chạy đi tìm tôi
mà đòi, cùng truy tố tôi trước pháp luật. Cảnh sát lùng kiếm tôi khắp nơi, sau
bắt được tôi ở nhà một người bạn, đưa tôi ra toà. Nhân vì tôi giấu của ở nhà một
cô bạn gái nên sau khi mãn hạn tù về vẫn ung dung hưởng khoái lạc. Nhưng các chủ
nợ thống hận, chửi bới tôi "thằng hôi thối, điếm đàng, vô lương tâm". Trước đây
sáu năm, lục phủ ngũ tạng hư hại, tôi ngã bệnh chết, bị quỉ đầu trâu mặt ngựa áp
giải tới Minh Phủ Đệ Nhị Điện, Sở Giang Vương chửi tôi gạt người, giựt tiền, làm
tiền cách bất lương không chính đáng, xử đày tôi tại Ngục Bùn Phân Nước tiểu.
Mãn hạn lại chuyển tôi tới Đệ Tứ Điện, Ngũ Quan Vương nói là tôi biên chi phiếu
giả, hai bàn tay là đầu mối của mọi tội hại nhiều người, phán đày tôi tại Ngục
Nước Sôi Luộc Tay 10 năm. Người vợ nhỏ sống hoang phí của cải cũng bị xử phạt và
đày ở nơi khác. Minh Vương còn cáo buộc toi, sau khi chịu hết các tội xong,
chuyển giao qua ngục chuyển kiếp sẽ tiếp tục bị luân hồi như sau: Kiếp thứ nhứt
làm người, thân thể tật nguyền nhưng vì có tài về kỹ nghệ, bị chủ nợ trước thu
dụng để làm giàu cho họ, bản thân chỉ được cho chút ít sống qua ngày, còn bao
nhiêu đều phải để trả nợ cho kiếp trước. Kiếp thứ hai đầu thai làm con một người
giàu có thiếu lương tâm, ra đời thân thể yếu ớt bệnh tật, tán gia bại sản vì
chữa bệnh, tuy sống trong nhà giàu, hàng ngày phải uống thuốc vì người thầy
thuốc đó là chủ nợ kiếp trước đàu thai lại kiếp này để đòi tiền đã mất, đúng là
"thầy thuốc quả báo". Đó là trường hợp quả báo kẻ làm giàu mà bất nhận, gian lận
để cướp đọat tiền của người thì phải trả nợ bằng cách uống thuốc, nhân quả báo
ứng nhất nhất rành rành. Người đời kiếm sống bằng thương mãi phải luôn luôn giữ
đoạ đức, có tiền bằng cách vô lương tâm, ăn không qua kiếp thứ hai, như tôi đây
thì dầu có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Ngục
Quan: Quân súc
sanh, kinh doanh bất chính, kim loại cuối cùng biến thành đất, gian tham tiền
bạc của người, kiếp sau vốn lại sạch trơn, liên luỵ con cháu mang tiếng xấu
không bao giờ dứt, bao giờ mở mắt được với đời? Hồi nãy tội hồn này khai toàn sự
thực, nhân quả báo ứng một mảy lông không sơ sót, y theo sự giám sát của Minh
Ty, mấy người chủ nợ kiếp trước đều ân đức, kiếp sau đầu thai đồi lại được số
tiền đã mất. Người đời nhân quả ràng buộc nhau thật là vi diệu, chẳng khác nào
nhện giăng lưới, nếu có liên quan thì khó mà thoát khỏi lưới báo ứng. Người đời
nên nhìn những gương trước, không nên giữ tâm bất lương, làm việc hại người lợi
mình mà tạo ra nghiệp chướng, không lạ gì người đời gặp nhiều nghiệp quả trói
buộc ngăn trở mà than cho kiếp nhân sinh trầm luân khổ ải.
Tế
Phật: Vì thời giờ
trễ, ta thấy phỏng vấn hai tội hồn này cũng đủ rồi.
Dương
Sinh: Thưa phải,
xin hỏi thêm Ngục Quan, hiện nay dương gian có nhiều vụ cướp của giết người, có
kẻ bị xử cực hình, sau khi chết không biết giam ở đâu?
Ngục
Quan: Coi tội hồn
bị xử cực hình ở đâu, có ngục chuyên xử trị trọng hình, bữa khác xin dẫn đi coi.
Dương
Sinh: Đa tạ Ngục
Quan cùng chư vị Tướng Quân đã tận tình chỉ bảo, chúng tôi sắp sửa trở về, kính
chào tạm biệt.
Tế
Phật: Thôi mình ra
ngoài, lên toà sen mau, sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin thầy khởi hành.
Tế Phật:
Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.