HỒI MƯỜI HAI
DẠO
ĐỊA NGỤC ĐÓI KHÁT
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 9 năm
Bính Thìn (1976)
Thơ:
Cao ca nhất khúc vọng xuân
phông
Nữu bãi yêu chi túc đạp trùng
Thế thái văn minh đa ám lộ
U hồn tận đoạ võng la trung.
Dịch:
Xuân về ngóng gió miệng ca vang
Uốn éo lưng tay cẳng đạp trùng
Tân tiến thói đời đường tối ám
Hồn đen lọt trúng lưới trời
giăng.
Tế
Phật: Phải bôn ba
cực nhọc để viết sách, vì ai khổ sở, vì ai phiền não? Ngã đường trần gian tuy
người xe náo nhiệt nhưng đạo đức lại suy vi, phong tục ngày càng sa đọa. Tiếng
khóc than của các vong hồn ở cõi âm rung chuyển cả núi non địa ngục. Thánh Hiền
Đường phụng mệnh Ngọc Hoàng viết sách Địa Ngục Du Ký. Tả lại những hình phạt và
thảm cảnh ở địa ngục là có ý dùng những cảnh ấy hầu giảng giải về chân lý để mọi
người thấy rõ bến mê, cho nên sách này không phải là cuốn tiểu thuyết giải trí.
Mong người đời hiểu rõ như vậy. Dương Sinh sửa soạn lên đường dạo địa ngục.
Dương
Sinh: Con đã sửa
soạn xong, mời thầy khởi hành.
Tế
Phật: Người phàm
được ngồi toà sen là một đặc ân, vậy Dương Sinh phải quí trọng sự ban thưởng
này… Đã tới, mau xuống đài sen. Bữa nay mình thăm Ngục Đói Khát.
Dương
Sinh: Nơi đây như
đồng hoang, bốn phía đều vắng bóng người, thưa mình đi hướng nào?
Tế
Phật: Không xa đây
lắm, qua khỏi khúc đường gập nghềnh này là tới Ngục Đói Khát.
Dương
Sinh: Đã không có
một bóng người thì hồn quỉ đi ngã nào mà vào được trong ngục?
Tế
Phật: Con nhìn về
hướng bên trái hẳn rõ lý do.
Dương
Sinh: A! Quả nhiên
thấy một con đường nhỏ về phía bên trái, có hai ba quỉ đầu trâu mặt ngựa đang áp
giải tội hồn đi.
Tế
Phật: Chúng ta qua
bên phải để cùng đi với họ.
Ngưu
Tướng Quân: Người
phàm ở xứ nào tự tiện đến đây?
Tế
Phật: Hãy mỡ mắt
nhìn cho kỹ cũng chưa muộn .
Dương
Sinh: Vị Tướng Quân
đầu trâu này xấu xí coi thật đáng sợ, tay cầm chĩa sắt, lưỡi sắt coi vẻ rất hung
bạo. Không hiểu có tính làm dữ với mình không?
Tế
Phật: Đừng sợ, ta
sẽ nói trắng ra cho hẳn rõ.
Ngưu
Tướng Quân: Hai vị
là ai? Hãy nói mau, nếu không tôi sẽ trói lại, giải giao cho Chúa Công phân xử.
Tế
Phật: Tướng Quân,
nhà ngươi làm âm binh được bao lâu rồi, tại sao không biết ta?
Ngưu
Tướng Quân: Tôi đảm
nhiệm chức âm binh chỉ mới ngoài hai tháng, nhất thiết thi hành lệnh trên, phàm
những ai không có giấy phếp đều bị bắt giữ, đó là trách nhiệm của tôi.
Tế
Phật: Tôi là Phật
Sống Tế Công, còn vị nầy là môn sinh của Quan Thánh Đế Quân, thuộc Thánh Hiền
Đường Đài Trung ở dương gian, phụng chỉ dạo địa ngục viết sách khuyên đời. Bữa
nay, muốn tới Ngục Đối Khát nhưng mới đi được đến đây. Tướng Quân phải biết là
chúng tôi có Nọc Chỉ tuỳ thân, không được ngăn cản, trái lệnh nhà ngươi sẽ lãnh
hình phạt.
Ngưu
Tướng Quân: Ngọc
Chỉ trước mắt, xin cúi lạy nghinh chào. Thì ra người dương thế vốn kêu ngài là
vị hoà thượng khùng Tế Công. Tôi cũng tới dương gian cách nay cũng không lâu,
chưa từng được diện kiến Đại Phật, xin ngài cùng Thiện Sinh xá tội. Nếu như muốn
đến Ngục Đói Khát, vượt qua trái đồi nhỏ kia là tới, tôi xin dẫn hai vị đi.
Tế
Phật: Hay quá.
Dương Sinh chúng ta hãy theo Tướng Quân đi đến đó.
Dương
Sinh: Tốt lắm. Con
đường nhỏ này đầy đá vụn, mặt đường nhiều ổ gà ngập nước, đi thật là khổ cực,
gan bàn chân nhứt nhối như thể kim đâm. Phía trước có thêm hai vị Tướng Quân
khác, họ áp giải một phụ nữ, nhìn cách trang sức có vẻ rất giàu có nhưng chân
lại bị xiềng. Bà ta tới đây vì tội gì vậy?
Tế
Phật: Những kẻ giàu
có ở chốn dương gian hưởng thụ quá nhiều, không tiếc ngũ cốc, mặc sức vứt bỏ
thực phẩm, ăn uống quá no nê thừa mứa, do đó bị áp giải tới Ngục Đối Khát này để
có dịp cho sống và hiểu cái khổ của sự đói khát.
Dương
Sinh: Quả đồi này
không cao, cây cối tốt tươi, mọc đầy lâu cùng loại cây dây leo, giống hệt đồi ở
dương thế, trên đồi chỉ có một con đường nhỏ, vừa đủ ba người đi lọt.
Tế
Phật: Qua khỏi đồi
này, con nhìn về phía trước sẽ thấy Ngục Đói Khát thiết lập ở dưới chân đồi.
Dương
Sinh: Con thấy rồi,
vách ngục bốn phía toàn bằng gang cứng, sơn đen, có then cài, đã tới chân đồi
rồi .
Ngưu
Tướng Quân: Quí vị
chờ tại đây một lá tôi vào báo cáo trước.
Dương
Sinh: Bốn chữ Địa
Ngục Đói Khát được khắc sâu vào bảng gỗ nhìn không rõ ràng lắm, hai bên có binh
tướng canh phòng cẩn mật. Người đàn bà áp giải đi trước đã bị dẫn vào trong ngục
.
Tướng
Quân: Tôi đã vào
trong báo cáo với quan coi ngục, mời hai vị theo tôi.
Ngục
Quan: Hoan Nghênh
Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiên SInh thuộc Thánh Hiền Đường đã hạ mình tới
thăm. Chậm ra nghinh tiếp, thất lễ quá, xin tha tội.
Tế
Phật: Không có chi,
chúng tôi tới đây quấy rầy, nhân vì Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết sách Địa
Ngục Du Ký, tôi dẫn linh hồn Dương Sinh xuống âm phủ quan sát rõ tình hình, để
rồi viết thành tài liệu để khuyến cáo người đời, bữa nay tới đây, mong Ngục Quan
chỉ dẫn nhiều cho.
Ngục
Quan: Bản ngục là
Ngục Đói Khát trực thuộc Đệ Nhị Điện, tôi hướng dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm.
Mời Tế Phật lưu lại đây uống trà nghỉ ngơi.
Dương
Sinh: Hay, tôi theo
Ngục Quan đi ....nhà ngục này, mỗi gian lớn bằng ba cái chiếu, những kẻ bị giam
giữ trong đó, tuy mình bận quần áo đẹp đẽ, nhưng vẻ mặt tại sao lại vàng võ ốm
o, miệng không ngớt oán than?
Ngục
Quan: Những người
đó đều là các thương gia ở thế gian, ăn mặc dư thừa, vung tiền như rác, không
biết dè sẻn, đối với kẻ nghèo khổ hay ăn xin, không hề có lòng thương xót, sau
khi chết đều bị đày xuống ngục này. Tôi kêu một tội hồn ra đây để nhà người hỏi
han họ.
Dương
Sinh: Xin hỏi tiên
sinh, cớ sao phai tới đây chịu tội?
Nam Tội Hồn:
Tôi lúc sinh tiền mở công xưởng để kinh doanh, và buôn bán phát đạt, kiếm quá
nhiều lời. Bởi quan hệ việc buôn bán, hàng ngày phỉ thù tiếp xã giao, nhà hàng,
khách sạn, cao lâu chơi bời, mỗi bữa tiệc xài phí cả chục ngàn đồng cũng không
tiếc, nhưng đối với việc phúc lợi của nhân viên lại khắc nghiệt vô cùng, nên
các công nhân thường oán hận. Nếu như có những đoàn thể từ thiện đến nhờ giúp
đỡ, tôi đã chỉ cho được khoảng $500, thực quả thiếu thiện tâm. Như có kẻ ăn xin
hoặc bạn bè thân quyến nghèo túng tới mượn tiền, thì sai đầy tớ ra nói dối là đi
vắng. Trong nhà thì ăn uống sơn hào hải vị, chẳng hề tiết kiệm, ngoài thì nuôi
nhiều tình nhân, xây nhà vàng để chứa người đẹp, mỗi tháng tiêu phí hàng bao
chục ngàn đồng. Hai năm trước đây chết vì bệnh áp huyết cao, liền bị án đầy
xuống Ngục Đói Khát, tuy mặc đồ Âu phục nhưng không có sơn hào hải vị mà ăn, mỗi
tuần lễ chỉ được một chén rau, chén cháo thay cơm, ba ngày đã đói lã hôn mê. Âm
binh đầu trâu mặt ngựa lấy nước xối cho tỉnh lại, thật là thống khổ vô cùng,
bụng đói, ruột quặn từng cơn chịu không nổi, ngài có đồ ăn, xin làm ơn cho tôi
chút ít, tôi đói lắm.
Ngục
Quan: Quân súc
sanh, mau lại đây không được làm rộn, mi tự làm tự lãnh, hưởng thụ quá nhiều
không được kêu khóc. Rồi kêu nữa tội ra, mau khai rõ những tội mà ngươi đã phạm
ở chốn trần gian cho Thiện Sinh đây nghe.
Nữ Tội
Hồn: Khi còn sống
toi là vợ của một người giàu có, nhân chồng tôi mở công xưởng kinh doanh,
chuyên xây cất nhà cửa, nên từ nhà nhỏ mà được ở nhà lớn. Vì nhiều tiền nên
ngày càng nhiễm thói bất lương, học đánh bài, ngày đêm say mê cờ bạc, quên trách
nhiệm gia đình. Thường hẹn bạn bè tới vũ trường, hoặc ăn uống thâu đêm, một đời
ăn chơi cờ bạc hoang phí, không hề tiết kiệm tiền bạc. Đối với việc cứu tế người
nghèo hoặc việc từ thiện thì lơ là, không đếm xỉa đến. Suốt đời hưởng thụ, sau
khi chết, vua địa ngục không thương, phán giao tôi đến ngục này chịu tội, hiện
thời đói khát chịu không nổi.
Dương
Sinh: Nữ tội hồn
này, nét mặt hiện rõ sự thống khổ, đưa ngón tay vào mồm nhai nhai, y như đói
khát quá chịu không nổi.
Ngục
Quan: Mau vào trong
ngục.
Dương
Sinh: Mong Ngục
Quan nói rõ, tôi thấy tội hồn trong mấy gian nhà ngục, bất luận nam nữ tuy bận
đồ đẹp đẽ, nhưng tại sao họ lai như lũ ăn mày bên đường, rên xiết không ngừng,
đầu tóc rối bời, nhai ngón tay cho đỡ đói.
Ngục
Quan: Phàm người
đời phá hai của trời, không tiếc ngũ cốc, tiêu xài hoang phí không biết tiết
kiệm. Có tiền chỉ lo tiêu pha hưởng thụ cho riêng mình, không bố thí cho người
nghèo khổ, hoặc làm việc công ích. Đàn ông có tiền thì bỏ bê vợ con nhà cửa,
lập tổ uyên ương ở ngoài sống với vợ bé, tình nhân. Hoặc đàn bà một sớm nổi
danh, như ca sĩ hiện nay thì coi chồng mình không ra gì, tự ý ly hôn, hưởng thụ
danh vọng giả tạo thế này thế kia. Phàm khi giàu có thì thay lòng đổi dạ, sinh
ra nhiều hành vi đê tiện. Sau khi chết tất cả đều sa xuống địa ngục này chịu
khổ; mong kẻ hưởng sung sướng, phú quí, vinh hoa ở thế gian, nên bớt chút tiền
của giúp người, không nên xài phí cho riêng mình nhiều quá. Nếu không vậy, ăn
uống chơi bời thoả thích, phước hết thì hoạ đến. Kiếp này được hưởng vinh hoa
phú quí là do kiếp trước tu nhân tích đức mà đước phước báo. Nếu được phú qui
nhưng không dâm dục, lại làm điều thiện để tích đức giúp người giải thoát tai
nạn, thường làm chuyện "cứu nhân độ thế" hoặc in kinh sách khuyên đời, sau khi
chết không những nhân gian lưu truyền tiếng tốt, mà hồn còn được lên cõi cực
lạc, được người đời nhang khói.
Tế
Phật: Thời giờ đã
hết. Dương Sinh ta hãy sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Ngục
Quan: Nếu nhưng có
điều chi thất thố, xin lượng thứ.
Dương
Sinh: Thưa vâng. Đa
tạ Ngục Quan đã giảng giải rõ ràng rành mạch. Chúng tôi sắp trở lại Hiền Đường.
Tế Phật:
Mau lên đài sen... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách
nhập thể xác.