HỒI TÁM
DẠO THÀNH THÁC OAN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 8 nhuận năm
Bính Thìn
Thơ:
Lưỡng độ trung thu khánh nguyệt
viên
Hồn tù địa ngục hữu thuỳ liên
Tự tầm đoản kiến nan như ý
Hoành hoạ phi lai khốc cửu
truyền.
Dịch:
Rằm nhuận trung thu mấy lượt
mừng
Vong hồn địa ngục có ai thương
Tự tìm cái chết không như ý
Vạ gió tay bay khóc suối vàng.
Tế
Phật: Năm nay
nhuận, hai rằm trung thu, kể từ lúc lãnh sắc chỉ viết sách Địa Ngục Du Ký tới
giờ thấm thoát đã tròn một tháng. Thời giang như nước chảy, mong người đời giác
ngộ mê lầm, tỉnh thức mộng ảo . Trăng sáng đã mấy lần tròn? Tuổi nào mới gặp lại
được năm nhuận hai rằm trung thu? Người đời tản bộ chuyện phiếm dưới trăng, có
chi sung sướng, nhìn lại địa ngục chỉ thấy tối tăm, hồn quỉ khóc than thê thảm,
khiến mọi người chẳng dám nhó. Dương Sinh chuẩn bị dạo địa ngục.
Dương
Sinh: Xin tuân
lệnh, thời gian qua mau quá, đã tròn một tháng mà chưa hoàn tất nổi một phần
mười việc dạo địa ngục để viết sách. Con sợ trách nhiêm lớn lao này khó đạt
thành .
Tế
Phật: Chỉ cần giữ
vững niềm tin, vì người xưa có nói: "Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" (Có
cong mài sắt có ngày nên kim). Tâm đạo của con kiên định, mười cửa điện của địa
ngục tự mở, con chỉ nhìn một luợt là tỏ tường hết cả, chớ quá lo âu. Mau lên đài
sen.
Dương
Sinh: Con đã sửa
soạn xong, mời ân sư khởi hành ....
Tế
Phật: Đã tới, mau
xuống đài sen.
Dương
Sinh: Thưa chốn này
có phải là "Uổng Tử Thành" (Thành Thác Oan" không? Phía trước có cửa thành khép
kín, trên đề ba chữ "Uổng Tử Thành" có nên vào trong thăm không?
Tế
Phật: Đúng, hôm nay
mình thăm Thành Thác Oan, con hãy theo thầy vào trong thành.
Dương
Sinh: Thưa cửa
thành tại sao lại khép chặt, làm cách nào vào được.
Tế
Phật: Cửa thành này
là cửa tự động, giống cửa siêu thị ở thế gian. Phàm những linh hồn thác oan, vì
chết một cách không bình thường chính đáng, oan khí không tiêu. Khi quỉ vô
thường dẫn tới đây, oán khí tương xung, cảm ứng với nhau, cửa này tự nhiên mở
rộng. Mọi vật ở cõi âm đều do hai khí âm dương của tạo hoá làm nên, tuỳ tâm ứng
biến, ta dùng quạt bồ quạt một quạt, cửa tự nhiên mở lớn.
Dương
Sinh: Thưa ân sư,
công phu của thầy quả mảnh liệt, thầy có thể cho con mượn chiết quạt này mang về
dương gian, biểu diễn pháp thần thông một lần cho thiên hạ lé mắt.
Tế
Phật: Con chớ vọng
niệm, vọng niệm dễ bị ma nhập, tu đạo chẳng cần phép thần thông biến hoá, chỉ
cần luôn luôn tâm an lý đắc, một ngày vô sự, tinh thần thanh sảng, cũng đủ làm
một "Tiểu Thần Tiên". Cần gì phải cầu mong có được quạt bồ này, để gây thêm
phiền nảo.
Dương
Sinh: Thưa đúng,
xin đa tạ ân sư đã khai thị cho con, con thật đáng hổ thẹn. Phía trước có một
toán người đi tới, họ là ai vậy?
Tế
Phật: Đó là Tướng
Quân cùng quan viên của Thành Uổng Tử, hãy chuẩn bị chào đoán họ.
Thành
Quan: Cung kính
nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiên Sinh từ Thánh Hiền
Đường tới, xin mời theo chúng tôi vào trong thành tham quan.
Tướng
Quân: Hoan nghênh
Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đã tới. Chúng tôi đã nhậ được sắc lệnh phải sửa
soạn nghinh đón quí ngài từ lâu. Rất hân hoan được biết các ngài đi thăm các
ngục để viết sách khuyên đời.
Dương
Sinh: Theo gót các
vị Tiên Trưởng, hôm nay tôi cùng ân sư tới thăm quí bản địa , xin chỉ giáo nhiều
cho.
Thành
Quan: Thưa không
dám, mời đứng vậy, xin theo chúng tôi vào trong thành .
Dương
Sinh: Đây y hệt một
nhà ngục lớn, rộng rãi vô cùng. Trong thành thác oan này có chừng bao nhiều
người?
Thành
Quan: Hàng ngày đều
có người thác oan tới đây, xin theo tôi tuần tự đi thăm từ gian đầu của nhà
giam.
Dương
Sinh: Gian này có
hàng bầy con nít, máu me đầy mặt, kêu gào luôn miệng, có đứa lăn lộn trên sàn
đất thật là thê thảm, đáng thương hết sức. Tại sao không thả chúng ra?
Tướng
Quân: Những hài nhi
này là kết quả của sự truỵ thai của người đời, vì người đời không chịu nuôi
nắng, hoặc kết tinh không chính đáng. Chúng đã thành hình, không diệt được
thiên tính, nên sau khi chết đều phải tới đây. Mỗi người là một sinh mệnh, vậy
mà đời sống của những hài nhi này lại bị vứt bỏ, không cho chào đời. Do đó lòng
chúng oán hận không nguôi, luôn ngấm ngầm hại lại cha mẹ, khiến cha mẹ phải tan
nhà nát cửa, chờ cho tới khi cha mẹ chết chúng níu kéo đeo theo không dứt. Bởi
vậy, khuyên người đời không được tuỳ tiện phá thai. Hành động này không những
tổn đức mà còn tạo thành thói dâm đãng quá mức... Phàm kẻ đã lỡ phá thai làm
chết oan hài nhi, phải lo tạo nhiều công đức để chuộc lỗi lầm, thì luật cõi âm
cũng có thể chiếu theo đó mà giảm khinh cho.
Dương
Sinh: À thì ra là
vậy. Nhưng xin hỏi Tướng Quân, những kẻ bất đắt kỳ tử cũng đều phải tới Thánh
Thác Oan này cả hay sao?
Tướng
Quân: Không phải.
Như quân lính, tướng sĩ vị quốc vong thân, vì bảo vệ giang sơn mà hy sinh tính
mệnh, có thể nói là họ đã hy sinh tiểu ngã để hoàn thành đại ngã . Chẳng những
họ không bị giam ở Thành Thác Oan này mà trái lại các anh hồn trung liệt đó còn
được lên cõi Trời tiêu dao, có vị vì còn mắc vòng nhân quả mới phải về cõi thần,
hoặc tái đầu thai nơi phước địa làm người.
Dương
Sinh: Tướng Quân
nói rất đúng.
Tế
Phật: Trời đất rất
thương những kẽ hiền lương trung nghĩa. Từ xưa tới giờ, cá vị ái quốc, liều
mình hy sinh cho chính nghĩa đều khiến trời đất sợ, quỷ thần khóc. Do đó có
nhiều người chỉ dốc lòng vi chử trung mà thành được đạo. Bữa nay thời giờ đã
cạn Dương Sinh mau sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngà khác sẽ trở lại tìm hiểu
thêm. Hướng Tướng Quân, Thành Quan cáo từ.
Dương
Sinh: Đa tạ Tướng
Quân, Thành Quan đã chỉ giáo, xin cáo biệt.
Thành
Quan: Có điều chi
thất thố, xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh lượng thứ cho.
Tế
Phật: Xin chớ khách
sáo . Thầy trò chúng tôi xin phép trở lại Hiền Đường .
Dương
Sinh: Thưa ân sư,
con đã lên đài sen.
Tế Phật:
Than ôi! Người đời vì mê lầm, chỉ biết tắm sông yêu, coi rẻ máu thịt nên đã phá
thai, quăng bỏ hài nhi, thê thảm biết là bao? Đến Tiên Phật cũng chẳng dám nhìn.
Khuyên chúng sinh phải sửa đổi, lên thuyền từ, vâng ý Trời, xây dựng đạo vợ
chồng để nối dõi tông đường, điều hoà hạnh phúc gia đình êm ấm. Sung sướng tinh
thần còn hơn sảng khoái tính dục, quí trọng gìn giữ tinh khí, máu huyết không
không được quá phung phí, vì nó chỉ có hạn. Hãy cố gắng trở thành người hữu ích
cho nhân quần xã hội quốc gia. Đã tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài
sen, hồn phách nhập thể xác.