HỒI SÁU
DẠO ĐÀI GƯƠNG SOI ÁC NGHIỆP XEM TỘI
HỒN HIỆN NGUYÊN HÌNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 6 tháng 8 nhuận
năm Bính Thìn (1976)
Thơ:
Hồn đăng nghiệt kính hiện
nguyên hình
Giảm tự thâu văn ám bổ kinh
Âm luật vô tư thực phán đoán
Dương nhân tác ác thụ nghiêm
hình.
Dịch:
Hồn soi gương ác hiện nguyên
hình
Bớt chữ gom văn ngầm sửa kinh
Luật xử công minh nơi địa ngục
Người đời tạo ác chịu nghiêm
hình.
Tế
Phật: Đã tới giờ
dạo địa ngục của bửa nay, Dương Sinh chuẩn bị lên đường.
Dương
Sinh: Thưa, con đã
sữa soạn xong, xin thầy khởi hành ...
Tế
Phật: Đã tới nơi,
mau xuống đài sen.
Dương
Sinh: Thưa đây là
đâu? Còn đám người đông đúc kia, cớ sao lại bị âm binh áp giải lên đài?
Tế
Phật: Đây là Nghiệt
Kính Đài (đài gương soi ác nghiệp). Còn đám đông là những kẻ không giữ đạo đức,
chuyên làm việc phi nghĩa, xấu xa ở chốn dương gian, giờ đây đều là quỉ phạm
tội. Sau khi chết họ phải đến khai báo ở Đệ Nhất Điện, rồi bị áp giải lên đài,
để gương soi ác nghiệp chiếu hiện nguyên hình tất cả những tội ác mà họ đã làm
khi còn ở cõi dương gian. Một khi những tội lỗi ở thế gian đã bị phanh phui thì
tội hồn chẳng còn che mắt được hình luật ở cõi âm. Hầu hết những quỉ hồn này,
lúc bị đem lên đài, tâm can run rẩy vì họ sợ những tật xấu của họ lộ ra sẽ làm
trò cười cho bao kẻ . Mình hãy theo họ lên đài xem.
Dương
Sinh: Thưa phải
lắm, có coi rõ mới hiểu hết sự tình.
Thủ Đài
Tướng Quân (Tướng
Quân giữ đài): Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh
Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm.
Tế
Phật: Xin thứ lỗi
cho, thầy trò chúng tôi phụng mệnh dạo âm ti để viết sách, hôm nay tới đây, xin
Tướng Quân đưa Dương Thiện Sinh lên đài để tham quan.
Dương
Sinh: Mời ân sư
cùng lên với con, kẻo không con lạ cảnh lạ người, chẳng dám tự tiện một mình xử
trí.
Tế
Phật: Được, chúng
ta theo Tướng Quân lên đài ... Trước hết, mình đứng ở một bên để quan sát.
Dương
Sinh: Ồ! Ông lảo
kia bị âm binh áp giải tới trước gương. Tai sao thân hình già nua vừa rồi lại
biến thành chàng thanh niên, đang đêm leo tường vào nhà kẻ khác . Anh ta khôm
lưng cậy cửa sổ, nhày vô phòng của một cặp vợ chồng đứng tuổi, trong lúc họ đang
ngủ say. Chàng thanh niên chuyên bẻ khoá, cậy gương đó còn đang loay hoay kiếm
vật gì, chợt người chồng tỉnh giấc, thất kinh la lớn. Chàng liền rút dao, nhào
tới đâm khổ chủ .Ôi! Máu tươi phọt ra, tôi chẳng dám nhìn.
Tướng
Quân: Đừng sợ hãi,
đây chỉ là ảo ảnh Đài Gương Soi Ác Nghiệp . Ông già lúc còn là thanh niên, có
lần leo tường vào nhà người trộm đồ vật, bị phát giác, liền rút dao đâm chết chủ
nhà . Bây giờ phải đến soi mình trước đài gương soi ác nghiệp, cho hiện rõ
những hình ảnh lúc thi hành tội ác.
Dương
Sinh: Đài Gương Soi
Ác Nghiệp này chế tạo cách nào mà ảo diệu quá vậy?
Tế
Phật: Đài Gương Soi
Ác Nghiệp, do khí thiên trời đất kết tụ thành. Linh hồn phạm nhân tới đây, bản
chất thực của họ bị chiếu rọi ra hết. Sự thực thì cũng chẳng kỳ ảo gì, người ta
từ nhỏ tới lớn, trải qua một kiếp, ác nghiệp trùng trùng . Con người có linh
tính nên những việc mình làm, tự mình biết rõ . Tâm linh của mình như một cái
máy chụp hình, có thể thâu hết những hành vi ở cõi thế vào trong ống kính, không
sót mải may, nên nó chính là "Tâm kính". Kẻ phạm lỗi trong bóng tối, người
ngoài không biết. Nhưng trước khi hành động, đã tự vấn, cân nhắc kỹ càng tồi mới
ra tay, thì hẳn là có sự chỉ dạy của "Tâm". Do đó, thần thức âm thầm ghi lại hết
những hành vi lớn nhỏ. Nghiệt Kính Đài ở âm phủ do khai khí âm dương kết hợp,
khi gặp hai khí hồn phách của người, lập tức hai luồng điện giao nhau, đem hết
những hình ảnh của cả một kiếp người đã ghi chép được chiếu rọi rõ ra. Cho nên
kẻ làm ác đến trước Nghiệt Kính Đài thì những điều sâu kính lộ ra hết, không
giấu diếm nổi . Kinh Phật có nói: "Vạn pháp do tâm sở sanh" (mọi pháp do tâm đẻ
ra) đó cũng là đựa theo nguyên lý này vậy.
Dương
Sinh: A, thì ra thế
đấy, nhưng hồn kẻ lương thiện tới đây, Nghiệt Kính Đài chắc chẳn còn tác dụng?
Tướng
Quân: Hồn người
lương thiện không cần phải hiện nguyên hình trên Nghiệt Kính Đài. Trên đài có
viết : "Không có người lương thiện trên Nghiệt Kính Đài" mà Dương Sinh không
nhìn. Người lương thiện khi chết đi, tính linh của họ trong sáng trước Nghiệt
Kính Đài, nên chỉ thấy một màu trắng toát, như lúc chụp hình bị ánh sáng chói
loà . Lòng họ không cất giấu bóng tối, do đó không thấy được nguyên hình. Quang
tuyến của linh hồn người lương thiện nếu như cực kỳ trong sáng thì hẳn là công
đức quá lớn, họ sẽ hướng thiên đường đi tới. Hoặc được giao thẳng tới các điện
để điều tra riêng về công lao lẫn lỗi lầm nên không phải tới đây. Nghiệt Kính
Đài còn gọi là "Nghiệp Kính", phàm khi ở cõi trần mà phạm vào "ác nghiệp" đến
đây lập tức hiện rõ nguyên hình. Dương SInh, người thử xét một lần nữa xem sao.
Dương
Sinh: Còn thiếu nữ
đang bị âm binh áp giải lên Nghiệt Kính Đài, cô ta quá sợ hải không dám bước
tới, cứ than gào thảm thiết, tình cảnh thật đáng thương, đau lòng hết sức. Âm
binh tại sao không thương hoa tiếc ngọc, lại dùng chỉa sắt đẩy lên đài, cách đối
xử chẳng khác nào với một phạm nhân... A! Còn chổ kia có khá nhiều đàn ông ra
ra vào vào, trong nhà đèn hồng cửa lục, giống hệt cảnh ở dương gian quen gọi là
chốn ăn chơi.
Tướng
Quân: Đúng là chốn
ăn chơi ở cõi dương gian nhà ngươi xem xét kỹ càng coi.
Dương
Sinh: Mỗi phòng
trong nhà yến oanh ríu rít, đúng là chốn mê đấm lòng người, chẳng dám nhìn lâu,
thưa ân sư mình về thôi.
Tế
Phật: Nhìn lâu con
cảm thấy khó chịu, là con có cái lòng "Lễ, Nghĩa, Liêm , Sỉ" quả không thẹn là
một môn sinh đắc ý của thầy. Còn cô gái giang hồ, buôn linh hồn bán xác thân,
gạt gẩm người để lấy tiền, lời nói thô lổ cộc cằn, mất hết nữ tính, quả đắc tội
quá lớn. Cô ta vì mắc bệnh hoa liễu nên sớm thác, vì thế hồn đến âm phủ khó
thoát khỏi thảm hình . Khuyên phái nữ ở cõi thế gian, nên kính trọng gìn giữ tấm
thân, tuyệt đối không được truỵ lạc ở chốn yêu hoa không được buôn sắc bán
hương, để tới nổi đôi tay ngọc trăm ngàn kẻ gối, còn bị phường tục tử sĩ nhục.
Chỉ vì tham tiền bạc, đã tạo biết bao tội lỗi . Đàn ông ham chơi bời cũng phạm
tội dâm ô, hy vọng mau sửa đổi tật xấu đó . Dương Sinh! Thôi mình sửa soạn trở
lại Hiền Đường.
Tướng
Quân: Rất tiết hai
vị không thể lưu lại đây lâu hơn nữa.
Dương
Sinh: Nghiệt Kính
Đài đã thấu hiểu kỳ càng, không dám ngó thêm. Các tội hồn đã bị lộ hết những tật
xấu xa, tôi hiện còn là kẻ phàm nhân, ở lại càng tăng thêm xự sấu hổ của họ, bởi
vậy tôi xin cáo biệt.
Tế
Phật: Đa tạ Tướng
Quân đã chỉ dẫn cho, chúng tôi phải sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngày khác sẽ
tới thăm viếng "Bổ Kinh Sở" (sở bổ túc kinh điển), đi thôi Dương Sinh, mau lên
đài sen, sửa soạn trở về Thánh Hiền Đường.
Dương
Sinh: Con sợ hãi
quá!
Tế Phật:
Sợ chi? Gắng làm người lương thiện sẽ tránh khỏi phải tới đây để lộ bộ mặt xấu
xa ... Đã tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể
xác.