HỒI NĂM
TỚI ĐỆ NHẤT ĐIỆN LUẬN BÀN CÙNG MINH
VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 8 năm Bính
Thìn (1976)
Thơ:
Lục dục
thất tình độ nhất sinh
Kế đề kim
bảng việc phù danh
Đào Nguyên
tối hảo tu thân địa
Ân sĩ tiêu
dao hộ Ngọc Kinh.
Dịch:
Sáu dục
bảy tình đã ngộ xong
Bảng vàng
chẳng thiết được ghi công
Đào Nguyên
chốn ấy tu thân dễ
Ẩn Sĩ
thảnh thơi dạo suối trong.
Tế
Phật: Bữa nay chuẩn
bị dạo âm ti, này Dương Sinh tại sao tâm thần con không được yên tịnh?
Dương
Sinh: Bạch thầy,
tâm thần việc đời trói buộc, tấc lòng lo nghĩ miên man, do đó tinh thần con toán
loạn .
Tế
Phật: Dạo cõi âm ti
không phải trò chơi con nít. Tâm nếu không tịnh linh hồn khó vào âm phủ. Nếu như
bữa nay không dạo âm ti, việc viết sách ắt bị trễ nải. Ta cho con một viên thuốc
định thần, uống mau đi, chuẩn bị lên đường.
Dương
Sinh: Cảm tạ ân sư,
con đã uống rồi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nổi buồn tan biến hết.
Tế
Phật: Mau lên đài
sen, khởi hành ...đã tới nơi.
Dương
Sinh: Thưa thầy,
đây là chốn nào? Phía trước có một ngôi diện lớn, người đông lố nhố nhìn không
được rõ .
Tế
Phật: Phía trước là
Đệ Nhất Điện của âm phủ. Chúng ta mau tới gặp Tần Quảng Vương (vua cõi âm ti).
Tần
Quảng Vương (Minh
Vương, của âm phủ): Nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện
Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm tệ điện.
Dương
Sinh: Xin tham kiến
Minh Vương, bữa nay tôi theo Tế Phật đến làm rộn quí điện, có điều chi lầm lỗi,
xin rộng lòng tha thứ.
Minh
Vương: Chớ Khách
sáo, xin theo tôi vào điện . Mời an toạ tại nhà khách . Này Tướng Quân mau dâng
trà tiên.
Tướng
Quân: Xin tuân
lệnh.
Minh
Vương: Kính mời Tế
Phật, Dương Thiện Sinh dùng trà.
Tế
Phật: Dương Sinh,
chẳng có gì quan trọng cả, uống đi, cớ sao lại trần trừ?
Dương
Sinh: Con không dám
uống vì nghe người ta nói, nếu kẻ phàm tới âm phủ ăn uống bất cứ thứ gì, ắt
chẳng thể về lại dương gian. Vậy xin mời thầy và Minh Vương cứ dùng đi.
Minh
Vương: Dương Thiện Sinh nói sai rồi . Thế tục tương truyền người cõi
trần không thể ăn các món ở âm phủ, đó là nói chung cho mọi người . Âm Dương mỗi
nơi đều có chủ, đương nhiên không thể rối loạn kỷ cương. Nhưng còn trường hợp
người vâng lệnh Ngọc Hoàng xuống đây thuộc hàng quí khách, vả lại còn có Tế Phật
hướng dẫn, há không trở lại được cõi trần sao?
Tế
Phật: Dương Sinh,
con cứ yên tâm, có sắc chỉ của Ngọc Hoàng trong mình . Đứa quỉ con nào dám chận
đường, nếu có đứa nào dám cả gan phạm sắc chỉ, nhất định sẽ bị trừng phạt chẳng
tha. Đừng sợ, cứ uống.
Minh
Vương: Người thế
gian đều ham sống sợ chết, không dám uống nước trà còn có lý do. Chứ ở dương
gian có một loại người đã hiễu rõ được rằng; làm điều sai quấy, ám muội, chỉ có
một con đường chết, nhưng chẳng chịu quay đầu, cứ xông miết tới trước, lao thẳng
xuống mồ chôn. Thật quả đáng thương.
Dương
Sinh: Tôi đã uống
xong trà, miệng cũng khát quá. Xin hỏi ngài, bê ngoài có nhiều người xếp hàng đi
tới là bởi lẽ gì?
Minh
Vương: Tôi trong
coi Đệ Nhứt Điện, người phàm sau khi chết, trước tiên phải tới Giao Bộ Sảnh
thuộc Âm Dương Giới khai báo. Sau đó âm binh áp giải vong hồn tới bản điện Bản
điện lại chuyển hồ sơ lý lịch và đương sự tới toà án âm phủ, để tôi tra xét cho
rõ thiện ác . Kẻ làm điều thiện được dẫn đi xem các điện ở âm phủ. Hay tuỳ theo
cơ duyên với vị ân sư nào đó thì được đi về để tu luyện lại . Cũng có trường
hộp được đưa tới Ty Thượng Thiện Hoặc Sở Tu Thiện. Kẻ phạm nhiều tội lỗi bị giải
tới Đệ Nhị Điện hoặc Ty Tội Á . Nếu phạm nhiều tội quá nặng, trước tiên bị áp
giải lên Nghiệt Cảnh Đài, chiếu cho hiện nguyên hình để tội nhân phải tự cúi đầu
chịu tội. Sau đó mới giải trở lại Đệ Nhị Điện.
Dương
Sinh: Bên ngoài có
tiếng khóc than đau đớn thê lương không ngớt của các vong hồn. Chẳng hiểu tại
sao mà tất cả trẻ già, lớn bé lại đều thảm thương như vậy?
Minh
Vương: Người trần
tới bản điện mới biết rõ rằng mình đã từ bõ cõi thế, lúc còn sống họ không tin
có quỷ thần và báo ứng nhân quả. Lúc tới đây mới vỡ lẽ rằng khi chết không phải
là mọi sự, mọi vật tiêu tan hết. Do đó có câu: "Nhất đán vô thường vạn sự
không, âm lộ chỉ hữu nghiệt tuỳ thân" (Một sớm đổi thay muôn sự chẳng còn chi,
chỉ còn lại cái nhân xấu đeo theo mình nơi ngã đường âm phủ). Vong hồn biết rõ
sẽ bị luật âm phủ xử và phải chịu hình phạt Nên có nhiều kẻ lòng lạnh buốt,
thân run rây, vừa khóc lóc vừa hỏi han. Họ phải từ bỏ người thân ở chốn dương
gian, như: vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, ngọc ngà vàng bạc, dứt tuyệt ái
ân. Hiện tại chỉ còn cái thân trơ trọi ở chốn suối vàng. Mỗi lần nhớ tới dĩ vãng
không cầm nổi những giọt mắt bi ai.
Dương
Sinh: Tại sao các
âm binh không tôn trọng những vong hồn, lại dùng binh khí, hoặc dùng roi đánh
đập khiến các vong hồn nức nở như ve sầu mùa đông, thực đáng thương quá!
Minh
Vương: Những vong
hồn nầy ăn ở không có đạo đức ở thế gian, do đó các âm binh không những không
giữ lễ mà lại còn xử tệ tuỳ theo tội của họ, quả là : "Ác nhân tự hửu ác nhân
ma, Kiểu hảnh đầu cơ độ nại hà" (Kẻ ác có ngày người ác dạy, Đầu Cơ trục lợi độ
sao đây). Nếu như ở thế cõi thế, họ biết để lòng thương xót cứu đời lúc chết đi
hẳn là âm binh, thần phục đối xử tốt với họ gấp bọi lần. Chẳng cần phải bênh vực
họ.
Dương
Sinh: Khi sống nếu
như không tu tâm dưỡng tính, sau khi chết thật đáng thương hết sức. Đời sau nếu
như con cháu biết được là tổ tiên mình lúc chết đi bị coi ngang hàng với tội
phạm, bị âm binh khinh khi đánh đập, chắc chắn sẽ chẳng thể cằm lòng . Cách đền
ơn của người đời với tổ tiên là tu đạo hành thiện, lấy công đức siêu độ linh hồn
tổ tiên sớm có ngày thoát khỏi sự khổ đau.
Tế
Phật: Người đời nếu
như không giữ gìn được khuôn phép của gia cang, hành động bừa bãi thì tổ tiên họ
ắt sẽ bị liên luỵ . Cho nên nói "Cửu Huyền Thất Tổ" huyết mạch tương quan, nhân
quả tuần hoàn mật thiết, do đó phải hết sức thận trọng! Bữa nay đã cận giờ, sửa
soạn trở lại Hiền Đường.
Minh
Vương: Kính tiễn.
Tế Phật:
Dương Sinh mau lên đài sen sữa soạn trở về ... Đã tới Thánh hiền Đường, Dương
Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập xác thân.