HỒI HAI MƯƠI CHÍN
DẠO
ĐỊA NGỤC ONG ĐỘC LẦN THỨ BA
Phật
Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 3 tháng 4 năm
Đinh Tỵ (1977)
Thơ:
Thần chiêm cứu thế bổn từ tâm
Đạo pháp song tu đức nghiệp
thâm
Chỉ điểm mê tân bằng thánh khẩu
Giải nhân hoạ ách kiếp nan xâm.
Dịch:
Cứu đời thần dạy vốn ân cần
Phép đạo chăm tu nghiệp đức nên
Chỉ rõ bến mê bằng miệng thánh
Ngăn ngừa tai hoạ khỏi lan
tràn.
Tế
Phật: Thần Thánh
giáng cơ cứu thế là vốn có lòng từ tâm thương xót chúng sanh khổ não, nhưng lại
bị bọn đạo giả, tiên giả dùng làm phương tiện kiếm tiền, chẳng hề thi hành lẽ
đạo, nên bây giờ tội của bọn đó tăng lên một bậc. Thầy tướng tự xưng là "Miệng
sắt", đó là những kẻ hút máu người không biết tanh, miệng chúng là miệng hổ
lang. Bọn chúng là đám đồ để bất lương đã làm bại hoại danh ngài sư tổ ngành
tướng học là Quỷ Cốc tiên sinh. Khi chết bị Diêm Vương phạt trọng hình, sau này
còn bị chuyển kiếp, sinh làm chim bay lượn ở núi hoang Quỷ Cốc, há to miệng sắt
kêu ríu ra ríu rít nghe điế cả tai. Bữa nay đã tới giờ dạo âm ti, Dương Sinh
chuẩn bị lên đài sen.
Dương
Sinh: Xin tuân
lệnh, khí trời nóng quá, còn đường ở địa ngục chẳng rõ có mát mẻ không?
Tế
Phật: Âm khí lạnh
lẽo, lông tóc con dựng đứng, mau lên đài sen đừng kéo dài thời giờ.
Dương
Sinh: Thưa vâng,
con đã sẵn sàng, xin ân sư khởi hành..
Tế
Phật: Đã đến nơi,
mau xuống đài sen.
Ngục
Quan: Hoan nghinh
nhị vị trở lại thăm bản ngục thêm lần nữa.
Dương
Sinh: Hôm nay lại
đến Địa Ngục Ong Độc, Ngục Quan cùng Tướng Quân đã thân hành ra tiếp chúng ta.
Tế
Phật: Trên đời
không thiếu gì kẻ mượn danh nghĩa thần thánh làm bại hoại thánh đức của chư
thần, khiến chúng tôi phải hai ba lần đến Đại Địa Ngục Ong Độc kiếm tài liệu để
tuyên bố những điều đã thấy ở âm phủ hầu khuyên răn người đời.
Ngục
Quan: Mời hai vị
theo tôi vào trong nghỉ ngơi và dung trà.
Dương
Sinh: Bữa nay thời
gian eo hẹp, chúng tôi không dám nghỉ ngơi, xin miễn thứ cho.
Ngục
Quan: Vậy cũng
được, xin mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong ngục.
Dương
Sinh: Ong độc đầy
phòng, lấy người làm tổ, bu kín thân tội hồn, không phải để hút mật mà là để
chích nọc độc.
Tế
Phật: Tại thế ham
ăn nhiều đồ ngon ngọt, cho nên tới đây phải uống no đồ cây đắng.
Dương
Sinh: Tội hồn thống
khổ rên la, kinh hãi trốn chạy nhưng chẳng tìm ra lối thoát.
Tế
Phật: Đúng là
"Thiên đường hữu lộ tha bất khứ, địa ngục vô môn ngạnh tiến lai." (Thiên đường
có lối sao không tới, địa ngục cửa cài lại cố tìm).
Ngục
Quan: Hiện giờ nơi
các miếu ở thế gian, có nhiều người mượn danh nghĩa thần thánh kiếm tiền, xã hội
chỉ trích quá nhiều ảnh hưởng không ít đến uy danh của thánh Thần. Chốn Địa Ngục
Ong Độc tội hồn ngày càng tăng khiến tôi cảm động thốt ra lời, tôi xin gọi vài
tội hồn đại diện tới thuật lại những hành vi thất đức lúc còn sống để viết vào
sách Địa Ngục Du Ký.
Dương
Sinh: Ngục Quan đã
gia công khó nhọc quá nhiều để giúp đỡ thầy trò tôi hoàn thành nhiệm vụ mà Thần
Thánh đã trao cho, quả là chịu ơn quá nhiều.
Ngục
Quan: Đó là bổn
phận của tôi, xin đừng khách sáo. Tôi đã sai Tướng Quân dẫn giải hai tội hồn tới
và giới thiệu Dương Thiện Sinh là môn đệ của Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên
dương thế, được Phật Sống Tế Công dẫn đi xem xét tình hình ở âm phủ để viết sách
khuyên đời, vậy tội hồn hãy mau thuật lại những hành vi sai trái ở dương gian.
Tội
Hồn: Lúc còn sống
tôi ngụ tại cung nọ ở Đài Trung làm đồng cốt, giữ chức Trung Đàn Nguyên Soái.
Ban đầu thần linh nhập vào xác tôi, mượn thân tôi mà giáng cơ cứu độ chúng sinh,
quả đã cứu chuộc được rất nhiều người, có rất nhiều bệnh bác sĩ chữa không khỏi
đều được thần lực của Trung Đàn Nguyên Soái trị dứt. Về sau thấy người tin tưởng
ngày càng đông, nhiều lúc Trung Đàn Nguyên Soái không nhập vào tôi, tôi cũng giả
làm thần nhảy múa, khiến bệnh nhân càng nặng thêm. Lại thường mượn cơ hội đó mê
hoặc thiện tín, nói là họ bị tai họa nghiệp chướng, bị ma quỉ nhập cần phải cúng
lễ để giải trừ mới thoát khỏi vận xấu. Kẻ muốn tai qua nạn khỏi, phải đốt nhiều
giấy tiền vàng bạc, giá phải trả từ một đến hai ba ngàn đồng không chừng. đó
không phải là ý muốn thần thánh. Suốt đời kiếm được không biết bao nhiêu tiền,
mua nhà lầu hưởng thụ sung sướng khoái lạc. Sau khi chết bị âm binh áp giải tới
Đệ Tứ Điện ở âm phủ, Diêm Vương giận dữ nói "Mi làm đồng cốt ở Trung Đàn Nguyên
Soái, lẽ ra phải ráng giữ thần khí cho dồi dào để cứu nhân độ thế, ngược lại mi
lại mượn danh Thần Thánh để kiếm tiền, công cứu người còn thua tội kiếm tiền.
Tội nặng hơn công, cho nên phán đày ở Địa Ngục Ong Độc để chịu khổ." Hàng ngày
ong độc chích đau chịu không nổi. Lúc sóng dao kiếm chém thân cũng không đau
bằng bây giờ bị ông đốt, đau nhức thấu tim gan. Hối hận thì đã trễ rồi. Gởi lời
nhắn với thế gian là đã làm đồng cốt thì phải giàu lòng cứu nhân độ thế, đừng
nửa đường phản bội, mượn việc của Thần mà gạt người lấy tiền lấy bạc, mới mong
tránh khỏi đi theo vết nhơ của tôi.
Tế
Phật: Đồng cốt cứu
thế, đó là truyền thống của đạo giáo, nguyên là để phù trợ cho thầy thuốc cõi
phàm không đủ khả năng, lấy thần y mà trị, thể hiện đức hiếu sinh của Thượng Đế.
Hậu thế nếu dựa vào đó để kiếm tiền, bội nghịch ý hiếu sinh của Trời. Có thể
nói đó là lối của người lên đồng. Làm đồng cốt cứu thế nếu sinh hoạt bình thường
để tuỳ ý người ta quyên góp thì không có gì lầm lỗi. Nếu như mượn cớ đó để kiếm
tiền như lối mua bán "thuốc Thánh" ắt biến thành "thần cướp". Pháp luật dương
gian không thuận thì luật pháp ở cõi âm cũng chẳng tha.
Ngục
Quan: Kêu tội hồn
thứ hai hướng Dương Thiện Sinh khai rõ ác nghiệp lúc còn tại thế.
Tội
Hồn: Lúc còn sống,
tôi là thầy tướng nghiên cứu tướng học, bôn ba giang hồ, thường thiết lập bàn
coi tướng ở giữa chợ, chỉ rõ điểm mê của người đời. Có lần, nhơn làm ăn không
khá thì gặp một thanh niên nhờ tôi chỉ dạy, tôi thấy y ăn mặc sang trọng như
người ngoại quốc ben khua môi múa mỏ đoán bậy là y sắp bị cướp tới nơi rồi,
phải giải cái hạn hung sát đi, còn không tương lai vô cùng đen tối.Tôi có học
được môn bùa chú có thể thay sao hoán tinh. Thanh niên đó tin ngay là thiệt, bèn
rớt trúng vào tròng của tôi. Tôi cúng giải hạn xong bèn đòi tiền thù lao là
$5.000. Từ đó trở đi tôi thi hành hoài cái "tuyệt chiêu" đó để gạt người ta lấy
tiền. Sau khi chết Diêm Vương thét mắng bảo tôi là: học tướng pháp mà thiếu đạo
đức, gạt người lấy tiền, phán đày tôi tại Địa Ngục Ong Độc mười hai năm. Tới giờ
mới được hơn ba năm, ngày chịu khổ còn nhiều lắm, ong độc không cho mật ngọt mà
chỉ cho kim chích nọc độc, toàn thân sưng u, đau nhức cùng ngứa ngáy lắm, hối
hận thì đã trễ.
Tế
Phật: Lúc sống nói
ngon nói ngọt, lời lời như hoa nở, ngươi nói ngươi thần thông quảng đại, nhưng
lại giống y như con ong độc, hại người nhiều, cứu người ít, cho nên phải chịu
báo ứng. Khuyên các nhà tướng số trên thế gian học đạo tu thân dùng chân lý chỉ
rõ bến mê cho người, giải quyết nghi nan cho đời thì ắt công đức vô lượng. Ngược
lại, nếu nói bậy để móc hầu bao của người thì không đáng gọi là thầy tướng, địa
ngục ắt có chỗ dành sẵn cho vậy. Hôm nay thời gian eo hẹp, chúng ta sửa soạn trở
lại Hiền Đường.
Dương
Sinh: Xin hỏi Ngục
Quan là có phải bọn "thần cướp" sau khi chết đều bị giam tại ngục này phải
không?
Ngục
Quan: Không nhất
thiết như vậy, có kẻ chuyên môn gạt nữ sắc, trường hợp đặc biệt này thì giam tại
ngục khác. Ngục này chỉ giam một số mà thôi.
Dương
Sinh: Vì thời giờ
đã trễ, đa tạ Ngục Quan cùng chư vị Tướng Quân đã chỉ giáo cho. Thầy trò tôi xin
cáo biệt.
Ngục
Quan: Lệnh cho
Tướng Quân cùng đám tuỳ tùng tiễn chân hai vị.
Tế
Phật: Đa tạ Ngục
Quan, chúng tôi xin từ biệt, Dương Sinh chuẩn bị rời ngục, mau lên đài sen.
Dương
Sinh: Con đã sẵn
sàng, xin ân sư trở lại hiền Đường.
Tế
Phật: Đã tới Thánh
Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.