HỒI THỨ HAI
CHƠI AO THANH TÂM DẠO CÕI
ÂM DƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 năm Bính Th ìn
(1976)
Thơ:
Tiên thiên nhất lập bảo quang châu
Trụy lạc hồng trần nê ố đồ
Khán phá phàm khu thành Phật thể
Thuần khai pháp nhãn chiếu chân ngô.
Dịch:
Tiền thân ngọc sáng quí vô vàn
Rớt xuống bùn nhơ c õi thế gian
Thấy được thân phàm ra thân Phật
Thầy nhờ mắt huệ ngó chân tâm.
Tế Phật: Này Dương Sinh, sửa soạn dạo
địa ngục.
Dương Sinh: Bạch
thầy để bữa khác, bữa nay con mới vừa đi Chương Hoá về,
tinh thần quá mỏi mệt, con chỉ muốn ngủ một giấc cho khoẻ.
Tế Phật: Con lười biếng quá, là kẻ tu
đạo mà vừa mới trải chút phong sương đã sợ khổ, thì làm
sao con có đại khí nổi!
Dương Sinh: Bạch thầy, con quả có lỗi lớn, xin thầy
tha thứ, con nguyện theo thầy.
Tế Phật: Mau lên đài sen, hai mắt nhắm
lại....rồi, mở mắt, xuống.
Dương Sinh: Bạch
thầy, tại sao bữa nay thầy đem con tới chốn đây, trước mặt ao lớn nước trong
suốt, phẳng như gương, phản chiếu bầu trờ xanh biếc. Chợt ba chữ "Ao Thanh Tâm"
từ đáy nước hiện ra.
Tế Phật: Hôm trước con dạo cõi
âm, vì thân phàm mắt tục, do đó không nhìn
thấy hết mọi vật. Bữa nay thầy đưa con đến
đây để con có dịp xuống áo nầy tắm gội cho sạch bụi nhơ, tự nhiên mắt trần sẽ
hoá thành mắt tuệ, con mới có thể cùng thầy ngắm cảnh âm
ti.
Dương Sinh: Bạch thầy con không dám xuống, vì bây
giờ là mùa thua, nước ao này giá buốt vô
cùng, lỡ con cảm lạnh thì nguy lắm.
Tế Phật: Muốn dạo cõi âm còn sợ lạnh, ta
đẩy mi cho té xuống .
Dương Sinh: Cứu con, cứu con....con không biết
lội....thầy nỡ giết con sao....ối, ối, ối, ối, ối.....
Tế Phật: Ta dìm con vài phút cho tỉnh táo.
Thủ Trì T ướng Quân (Tướng Quân giữ ao):
Bái lạy Phật Sống Tế Công, tội thực vô lễ vì
đã không chuẩn bị châu
đáo nghênh tiếp ngài, xin ngài thứ lỗi. Vừa rồi Phật
Sống đẩy một kẻ phàm xuống ao, không rõ ngài có dụng ý gì?
Tế Phật: Tướng Quân, người chưa rõ,
thế nhân hiện giờ đang sống mê chết muội, bụi
bám đầy mình chôn vùi mất cái tính linh sáng suốt của thuở
chưa đầu thai. Ta bữa nay đẩy kẻ phàm này
xuống ao, là muốn rửa sạch viên ngọc quí Mâu Ni bị bao phủ đất bùn, để cho nó
lại toả chiếu sáng ngời.
Tướng Quân: Hay
lắm, nhưng ngài hãy cho phép tôi vớt hắn lên, sợ
để lâu hết cứu nổi.
Tế Phật: Lẹ lẹ, kẻo hắn chìm xuống đáy
hồ thì phiền lắm đó.
Tư ớng Quân:
Lôi được lên rồi, nhưng hắn ngưng thở, Phật Sống cứu
hắn cách nào?
Tế Phật: Không sao, đã
rửa sạch đất bùn tự nhiên được cải tử hoàn
sinh, ta dùng quạt bồ, quạt một cái là tỉnh lại ngay, hãy
nhìn ta hoá phép...
Tướng Quân: Hắn tỉnh rồi, hai
mắt đã mở.
Dương Sinh: Bạch
thầy, cớ sao thầy đẩy con xuống ao?
Tế Phật: Người đời có tính thụ động
lại thêm khách sáo. Ngọc của con còn nguyên khối lớn, thầy
không nỡ để yên như vậy nên mới đem tẩy rửa.
Dương Sinh: Cảm
tạ thầy đã chỉ dạy điều
hay, giờ đây thân thể con mát mẻ khoẻ khoắn, cùng sảng khoái vô cùng. Còn
thưa, vị mặc đồ võ tướng
này là ai?
Tế Phật: Tướng Quân phụ trách việc giữ
ao, nếu như kẻ không có sắc lệnh, không được phép xuống ao này tắm rửa . Nó cũng
còn được gọi là ao
Tiên, nên chỉ có ba giới Chân Tiên mới được phép tắm ao này, dân thường không
thể tới đây. Còn con bữa nay thật là có phước.
Tướng Quân: Bẩm
Phật SỐng, bửa nay ngài đưa kẻ phàm này tới đây là ngài có
ý chi?
Tế Phật: Nhân vì Thánh Hiền Đường
phụng mệnh trước tác sách Địa Ngục Du Ký, do đó ta mới đưa Dương Thiện Sinh đi
coi âm phủ, song vì kẻ phàm trần chưa
sạch tục khí, nên khó nhìn thấu cõi âm ti, bởi vậy ta phải
đem hắn tới ao Thanh Tâm này rửa mắt, hầu lợi
cho việc dạo xem địa ngục của hắn.
Tướng Quân: À ra thế, kinh quá, kinh quá.
Tế Phật: Từ giã T ướng Quân, thầy trò
ta đi dạo âm ti, thì
giờ quá eo hẹp, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch
thầy, bay giờ minh đi đâu?
Tế Phật: Chẳng cần hỏi, lúc đến nơi sẽ
rõ, mau khép hai mắt lại....mở mắt ra
được rồi...rời đài sen.
Dương Si nh:
Con đường này tại sao không tráng nhựa, gió tung bụi
mù trời, đi té lên té xuống.
Tế Phật: Đây chính là cửa ải nối biên
giới giữa quỉ và người.
Dương Sinh: Ô,
phía bên kia có nhiều người đang đi tới, miệng kêu khóc rên
la.
Tế Phật: Đó là những linh hồn người
chết, vừa mới đến cõi âm.
Dương Sinh: Bạch
thầy, trước mắt có một tấm bảng trên đề ba chữ "Âm Dương Giới". Vậy thưa thầy
đây là đâu?
Tế Phật: Đây là biên giới của hai cõi
âm và dương.
Dương Sinh: Phía
trước có hai toà lầu cao, mời thầy tới coi.
Tế Phật: Ừ ừ, minh đi mau.
Dương Sinh: Trên
các cửa của hai toà lầu này đều thấy đề Giao Bộ Sảnh; đệ nhất khoá, đệ nhị khoá
...và có tất cả vào khoảng hơn mười phòng.
Tế Phật: Mình thử vào trong hỏi xem sao.
Giao Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng
Dương Thiện Sinh, chủ đàn cơ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm. Bản sảnh đã
nhận được sắc chỉ của Ngọc Hoàng từ ngày rằm
tháng tám, nên được rõ quí Hiền
Đường vì nhu cầu trước
tác sách "Địa Ngục Du Ký", sẽ xuống âm ti quan sát tình
hình.
Tế Phật: Thưa thời giờ đã
trễ, bữa khác chúng tôi xin trở lại hầu chuyện.
Giao Bộ Quan: Thưa được, kính chào.
Tế Phật: Này Dương Sinh, chúng ta
chuẩn bị trở lại Hiền Đường mau rời sảnh lầu lên dài sen. Nhắm chặt hai mắt lại.
Dương Sinh: Tuân
lệnh ân sư.
Tế Phật: Đã tới
Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen,
hồn phách nhập thể xác.
|
© Copyrighted tamlinh.net
|