Tôi Mở Thần Nhãn
Ngày sinh nhật của tôi đã đến. Ngày đó tôi được tự do không phải đi đến lớp
học hay đi dự lễ. Vào lúc sáng sớm, Minh Gia Đại Đức có nói với tôi:
- Lâm Bá, hôm nay con hãy vui chơi thỏa thích. Chúng ta sẽ đến tìm con chiều
nay.
Kể từ chiều hôm đó tôi bế môn nhập thất trong một gian phòng nhỏ, và không
được bước ra khỏi phòng trong suốt ba tuần lễ. Trong thời gian đó không ai
được đến phòng kiếm tôi trừ ba vị Lạt Ma cao cấp trong đó có Minh Gia Đại
Đức, sư phụ tôi. Ba vị Lạt Ma mỗi ngày đều đến vào đúng giờ để chỉ dẫn cho
tôi một phép luyện bí truyền để mở thần nhãn. Trong khi đó, người ta cho tôi
ăn uống không nhiều, chỉ vừa đủ duy trì sự sống. Sau ba tuần lễ khổ luyện
dưới sự chỉ dẫn của sư phụ, tôi đã đạt tới sự thành công. Sư phụ tôi bèn
nói:
- Lâm Bá, từ nay con đã thật sự trở thành một cao đồ trong môn phái của
chúng ta. Kể từ nay cho đến suốt đời con, con sẽ nhìn thấy rõ chân tướng của
mọi người chứ không phải là chỉ nhìn thấy cái bề ngoài của họ mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi, thật là một kinh nghiệm lạ lùng mà nhận thấy
rằng ba vị Lạt Ma đều được bao phủ chung quanh mình bằng một ánh hào quang
vàng chói như ánh lửa. Về sau, tôi mới hiểu rằng đó là nhờ ba vị đã có một
đời sống tinh khiết và không phải ai cũng có được một hào quang tốt đẹp như
thế, mà trái lại phần đông người đời có một cái hào quang với một hình dạng
và màu sắc khác hẳn.
Khi tôi đã phát triển được cái nhãn quang thần thông đó, tôi phát hiện được
những rung động khác nữa xuất phát từ trung tâm hào quang của con người. Kế
đó, tôi có thể đoán biết tình trạng sức khỏe của một người bằng cách nhìn
xem màu sắc và hình dáng cái hào quang của y. Cũng y như thế, bằng cách nhìn
xem sự thay đổi màu sắc trong hào quang của một người, tôi có thể biết rằng
người ấy nói thật hay nói dối. Thần nhãn của tôi, tuy vậy không phải chỉ
dùng để quan sát thân thể của một người mà thôi. Người ta còn cho tôi một
bầu thủy tinh mà tôi thường dùng để quan sát bằng thần nhãn và bây giờ tôi
vẫn còn giữ. Những bầu thủy tinh này không phải là những vật nhiệm màu gì cả
mà chỉ là những khí cụ mà thôi. Cũng như một ống kính hiển vi hay viễn vọng
kính, do những định luật tự nhiên cho phép ta nhìn thất những sự vật mà lúc
bình thường ta không nhìn thấy được, thì một bầu thủy tinh cũng vậy nó có
tác dụng như một trung tâm để sử dụng con mắt thần, nó giúp cho người ta có
thể đột nhật vào cõi giới tiềm thức của mọi vật và nhìn thấy những sự vật
diễn biến trong quá khứ hay tương lai xuất hiện trong đó. Mọi loại thủy tinh
không phải đều thích hợp với tất cả mọi người. Có người thu hoạch được kết
quả tốt hơn với loại thủy tinh khoán thạch, có người lại thích hợp với một
bầu pha lê. Những người khác nữa dùng một bồn nước lạnh bằng ve chai hoặc
một đĩa tròn màu đen huyền. Nhưng dầu người ta sử dụng một kỹ thuật nào, thì
các nguyên tắc vẫn là một.
Sau khi tôi đã hoàn tất việc luyện thần nhãn một cách an toàn, các vị Lạt Ma
quyết định rằng tôi có thể rời khỏi gian phòng mà tôi đã nhập thất và trở về
với cuộc sống bình thường, nhưng tôi sẽ dành phân nữa thời giờ của tôi bên
cạnh Minh Gia Đại Đức để cho sư phụ tôi sẽ tăng cường sự học đạo của tôi
bằng một vài phương pháp. Còn phân nữa thời gian kia sẽ dành cho những buổi
học và buổi lễ cầu nguyện, không phải vì cái giá trị giáo dục của những buổi
ấy mà là để cho tôi có một sự hiểu biết quân bình về mọi sự. Ít lâu sau đó,
khoa thôi miên cũng sẽ được sử dụng để dạy đạo cho tôi. Nhưng còn bây giờ
thì tôi chỉ nghĩ đến vấn đề... ăn! Tôi đã phải ăn uống rất khắc khổ trong
gần ba tuần và nay tôi phải ăn trả đũa để bù lại. Tôi bèn hối hả từ biệt các
vị Lạt Ma với ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi đó là ăn, mhưng ra ngoài hành
lang, tôi nhìn thấy một bóng người bao phủ trong một đám khói xanh, với
những vết lớn màu đỏ chói như lửa cùng khắp thân mình. Tôi bèn kêu lên một
tiếng thất thanh và hối hả thối lui về phòng. Các vị Lạt Ma nhìn tôi một
cách ngạc nhiên; tôi có vẻ gần như ngất xỉu vì sợ hãi và nói:
- Một người đang cháy như bó đuốc ở ngoài hành lang.
Minh Gia Đại Đức chạy phóng ra ngoài. Khi sư phụ trở lại phòng. Người vừa
mỉm cười vừa nói:
- Lâm Bá, đó chỉ là một người lao công đang nóng giận hào quang của y giống
như một đám khói xanh, vì trình độ tiến hóa của y còn thấp. Những vết lửa
màu đỏ là những tư tưởng nóng giận. Con có thể đi ra một cách an toàn để tới
phòng ăn vì chắc con đã đói lắm!
Thật là một kinh nghiệm vô cùng lý thú khi tôi gặp lại những bạn học cũ mà
trước kia tôi vẫn tưởng rằng tôi biết quá rõ, nhưng sự thật thì tôi chưa
biết gì về họ cả. Nay tôi chỉ cần nhìn họ để đọc những tư tưởng thầm kín,
tình thương chân thành, sự ganh tị hay sự thờ ơ lãnh đạm của họ đối với tôi.
Không phải chỉ nhìn những màu sắc trên hào quang của mỗi người mà biết tất
cả, người ta còn phải tập giải đoán ý nghĩa của những màu sắc đó nữa. Để
thực tập vấn đề này, sư phụ tôi và tôi cùng ngồi ở một chỗ vắng vẻ, từ nơi
đó chúng tôi có thể quan sát những người đi đường bước vào cổng đền.
Minh Gia Đại Đức nói với tôi:
- Lâm Bá, con hãy nhìn người kia đang đi tới... con có nhìn thấy chăng một
đường chỉ màu đang rung động ở phía trên quả tim của y? Màu ấy và sự rung
động ấy là triệu chứng của bệnh đau phổi!
Sư phụ lại bình phẩm về một người lái buôn:
- Con hãy nhìn những lằn ngang đang cử động và những đốm, vết đang chớp lập
lòe trên hào quang của y... người lái buôn này đang nghĩ rằng y có thể lừa
bịp những sư sãi ngu ngốc kia mà y nhớ rằng y đã có lần thành công như vậy.
Chỉ vì tiền bạc, người ta không lùi bước trước một hành vi ti tiện nào!
Hoặc về một người khác nữa:
- Lâm Bá, con hãy nhìn vị sư già kia. Đây là một vị sư sãi chân tu, nhưng y
lại hiểu kinh điển một cách quá chật hẹp, gò bó sát nghĩa từng chữ từng câu.
Con có nhận thấy chăng màu vàng trên hào quang của y đã phai lợt? Đó là vì y
chưa đủ tiến hóa đúng mức để có thể suy luận lấy một mình.
Và như thế, chúng tôi tiếp tục quan sát để thực tập hằng ngày. Nhưng chính
trong khi tiếp xúc với những người đau ốm, bịnh tật về thể xác cũng như tinh
thần, thì tôi mới nhận thấy năng khiếu Thần Nhãn là vô cùng hữu ích.
Một buổi chiều, Sư phụ nói với tôi:
- Sau này, ta sẽ dạy con nhắm Con Mắt Thần tùy ý muốn, vì thật là một điều
khổ sở mà phải luôn luôn nhìn thấy trước mắt những cảnh tượng buồn thảm, bất
toàn của người đời. Nhưng bây giờ, con hãy sử dụng năng khiếu đó thường
xuyên, cũng như con sử dụng đôi mắt phàm. Thầy sẽ chỉ cho con cách mở hay
nhắm Con Mắt Thần một cách dễ dàng cũng như hai con mắt kia.
Những truyện thần thoại của xứ Tây Tạng quả quyết rằng trong quá khứ đã có
một thời kỳ mà nhân loại, nam hay nữ, đều có thể sử dụng Con Mắt Thần. Đó là
thời kỳ mà đấng Thần linh đến quả địa cầu và sống lẫn lộn với người trần
gian, khi con người hãy còn chất phác, hồn nhiên và tâm hồn trong sạch.
Nhưng về sau, loài người đã mở mang trí khôn, bèn sinh ra kêu căng ngạo mạn
và xúc phạm đến Thánh Thần. Để trừng phạt tội xúc phạm này, nhãn quang thần
thông của họ bị thâu hồi. Kể từ đó, trải qua nhiều thế kỷ, một thiểu số
người vừa lúc mới sinh ra đã có năng khiếu Thần Nhãn. Những người nào có
năng khiếu ấy một cách tự nhiên, có thể tăng cường quyền năng của họ lên gấp
ngàn lần nhờ bởi một phép luyện bí mật, cũng như trường hợp của tôi. Lẽ tất
nhiên, một quyền năng đặc biệt như thế phải được sử dụng một cách cẩn mật và
vô cùng thận trọng.
Một ngày nọ, vị Sư Trưởng cho gọi tôi vào gặp ngài và nói:
- Con hỡi, nay con đã sở hữu một quyền năng mà phần đông nhân loại không có.
Con chỉ nên sử dụng nó để làm việc thiện, chớ hề dùng nó cho mục đích ích
kỷ. Quyền năng ấy được ban cho con để giúp đỡ kẻ khác, chứ không phải để mưu
lợi cho riêng mình. Nhờ Thần Nhãn, có nhiều điều sẽ được tiết lộ cho con,
nhưng dầu cho con học hỏi được điều gì, con cũng không được tiết lộ cho
người khác biết, nếu những lời nói của con có thể làm cho họ đau khổ hay làm
thay đổi chiều hướng cuộc đời của họ. Vì, con hỡi, mỗi người phải tự ý chọn
lựa con Đường của mình. Dầu cho con nói với họ điều gì, họ cũng vẫn đi theo
con đường của họ. Con hãy giúp đỡ những kẻ bệnh tật và những người đau khổ,
nhưng con đừng nói gì có thể làm đổi hướng cuộc đời của một người.
Vị Sư Trưởng, một người có văn hóa rất cao, cũng là vị y sĩ thân tín của đức
Đat Lai Lạt Ma. Trước khi chia tay từ biệt, vị Sư Trưởng cho tôi biết rằng
không bao lâu nữa tôi sẽ được gọi vào để yết kiến đức Đạt Lai Lạt Ma, vì
ngày có ý muốn gặp tôi. Trong dịp đó, Minh Gia Đại Đức và tôi sẽ là khách
của điện Potala.
|