Một ngày nắng đẹp năm 1869, khi các con tàu đánh
cá đã nằm nghỉ ngơi sau một mùa đông dài đăng đẳng bây giờ nó lại
được người ta khám xét, sửa chửa lại một số máy móc bị hư hỏng để
chuẩn bị cho chuyến ra khơi vào những ngày sắp tới. Trong số đó có
con thuyền đánh cá mang tên Charles Haskell được một người đánh cá
chuyên nghiệp thuê mướn từ một thương gia giàu có, cũng bảo một số
công nhân làm việc cho ông xuống tàu xem xét lại máy móc với dụng cụ
trên tàu.
Ngày hôm đó bầu trời xanh biếc, gió thổi nhè
nhẹ, không khí thật bình an và yên tĩnh, tất cả mọi người đang hăng
say làm công việc của mình để con tàu được sớm ra khơi thì bỗng đâu
người ta nghe “đùng” một cái, chiếc tàu hơi rung động một chút rồi
nằm im. Lúc đó, mọi người đều chạy ra ngoài thì thấy một người đang
nằm dài trên sàn gỗ máu từ miệng và mũi chảy ra ngoài nhỏ giọt xuống
sàn, hình như đã tắt thở rồi. Khi người ta đến khám nghiệm thì được
biết anh ta đã bị trượt chân từ trên cao té xuống gãy cổ chết ngay
lập tức. Thật đúng như vậy người công nhân này được giao nhiệm vụ
kiểm tra hai cánh buồm, xem nó có bị rách hay lủng lổ gì không và
những dây dương buồm có còn rắn chắc không... nhưng không may anh ta
bị té xuống rồi chết.
Ðó là một tai nạn do bất cẩn hoặc là sự ngẫu
nhiên, nhưng vì nó đã xảy ra tại Newfoundland Gia Nã Ðại, nơi mà
những người đánh cá phải đối diện với hiểm nguy của những cơn sóng
lớn ở Bắc Cực mỗi ngày vì vậy họ cho rằng mỗi lần tai nạn xảy ra trên
tàu thì đó là dấu hiệu của điều xui rủi. Tất cả mọi người trên tàu
Charles Haskell đều tin như vậy mà rời bỏ chiếc tàu rắn chắc đẹp đẽ
này.
Thời gian sau này không ai mướn chiếc tàu này
nữa. Nó bị bỏ nằm trên bến một thời gian thật lâu đến cuối cùng người
chủ của nó đành bán cho một người thuyền Trưởng tên là Curtis sống
tại tiểu bang Massachusetts (Hoa Kỳ). Ông Curtis thì không bao giờ
tin vào những chuyện hoang đường mơ hồ như vậy nên đã mua chiếc tàu
Charles Haskell với giá phải chăng.
Sau khi mua chiếc tàu đó ông tìm kiếm công nhân
rất là khó khăn. Những người ông gặp đều từ chối không làm việc cho
ông vì họ cho rằng chiếc tàu Haskell có ma hoặc là chiếc tàu này bị
người ta ém nên không ai dám lên trên tàu. Một thời gian khá lâu
không ai chịu làm việc cho ông nên ông tăng giá lương cao hơn nhờ vậy
ông cũng đã tìm được một nhóm người chịu lên tàu làm việc cho ông.
Sau khi xem xét sửa chữa lại chiếc tàu đánh cá Charles Haskell lại
trở ra biển đánh cá trong vùng biển Grand Banks, một vùng biển cạn
gần tỉnh Newfoundland.
Mọi việc trên tàu đều tốt đẹp cho đến năm 1870,
khi một cơn bão tố đánh vào vùng biển Grand Bank, gần một trăm chiếc
tàu nằm san sát với nhau đã bị gió và sóng nhấp nhô làm chúng nó lắc
lư kạ vào nhau nghe kọt kẹt. Bỗng đâu một ngọn sóng cuồn cuộn đưa
chiếc thuyền Charles Haskell lên cao rồi đập mạnh vào chiếc thuyền
Andrew Johnson kế bên làm cho chiếc thuyền này bể ra từng mảnh giết
chết tất cả những người trên tàu. Mặc dù con tàu Charles Haskell
không bị nhận chìm dưới lòng biển lạnh nhưng nó cũng bị hư hoại rất
nhiều. Cuối cùng nó cũng đã lê cái thân tàn tật về đến bãi đậu.
Hầu hết những người đánh cá đều coi chiếc thuyền
Haskell như là một tai họa có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng từ khi
chiếc thuyền Andrew Johnson đã chìm xuống biển sâu thì nhóm công nhân
trên thuyền Haskell cho rằng điều đó không còn ứng dụng nữa. Cho nên
sau khi chiếc thuyền Haskell được sửa chữa xong thì nó lại một lần
nữa trở ra biển Grand Banks.
Sáu ngày lênh đênh trên mặt biển, nhóm công nhân
của thuyền Charles Haskell không thấy có chuyện gì khác lạ xảy ra cho
đến nữa đêm ngày thứ bảy. Trong khi những người công nhân giữ nhiệm
vụ canh gác đang đứng nhìn xuống nước thì bỗng nhiên họ thấy có cái
gì đang di động chung quanh chiếc thuyền, dưới ánh sáng lờ mờ của ánh
đèn măng xông từ trong khoang thuyền chiếu ra, họ thấy 26 bóng người
mặc áo đi mưa màu vàng từ dưới biển đi lên. Một bóng người rồi một
bóng người, cứ như thế họ lên chiếc thuyền buồm đi thẳng đến chỗ gắn
lưới, họ gắn lưới vào bỏ xuống biển rồi kéo lưới lên như những đang
người lưới cá vậy.
Những người canh giữ sợ hãi đứng chết cứng một
chỗ không thể nhúc nhích đến khi những bóng người này dọn dẹp cái
lưới và dây câu cá vô hình của họ rồi trở về biển cả biến mất dưới
những lớp sóng nhấp nhô một màu đen thẳm thì lúc đó họ mới chạy vào
trong báo cáo cho vị thuyền trưởng biết.
Họ nói lắp bắp những gì họ thấy được cho Thuyền
Trưởng Curtis nghe, nhưng ông ta không hiểu họ đã nói gì. Nhìn cái vẻ
sợ hãi trong ánh mắt của họ thì ông chắc chắn rằng có chuyện gì rất
kinh khủng đã xảy ra nên ông ra lệnh cho thuyền quay về bến. Trên con
đường tiến thẳng về bãi đậu khi trời vừa tờ mờ sáng, dưới ánh sáng
sớm mai nỗi kinh hoàng vào ban đêm xem như quá là ngu xuẩn (foolish),
vì vậy thuyền trưởng Curtis lại cho con tàu quay trở ra biển. Vừa lúc
đó thì mọi người trên tàu lại la lên.
-
NHÌN KÌA!
Mọi người nín thở đứng nhìn 26 bóng người trong
bộ áo mưa lại từ dưới biển nhô lên, họ lên tàu đến nơi bỏ lưới và làm
như là đang lưới cá.
-
Hãy trở về bãi đậu. NHANH LÊN. Thuyền trưởng ra lệnh.
Con tàu tăng tốc độ chạy nhanh như lướt sóng bỏ
đằng sau những bọt nước trắng xoá giăng tung tóe... Cho dù con tàu có
chạy nhanh tới đâu những người đánh cá vô hình đó vẫn làm những cử
chỉ lưới cá bình thường dường như họ không để ý đến chuyện gì cho đến
khi con tàu gần tới bến thì họ leo lên bên hông thuyền; lần này thay
vì lặn xuống nước thì họ lại đi trên mặt nước lóng lánh ánh nắng ban
mai mà tiến về phía bến đậu rồi biến mất.
Họ là ai? Ma quỷ đến từ vùng biển sâu? Hay là
linh hồn của những người bị chết đuối trên con tàu Andrew Johnson.
Không ai có thời gian để đặc câu hỏi. Khi tàu vừa về đến bến đậu, thì
mọi người tranh nhau lên bờ và không một ai trở lại con tàu này nữa.
Từ đó không một người nào đến để mướn hoặc mua
con tàu mang tên Charles Haskell. Nó không bao giờ ra khơi và bị bỏ
rơi ngay tại bến cho đến khi mục nát.
* Trích từ “Mystifying” do nhà xuất bản Sterling
Publishing Co., Inc. ấn hành. Tamlinh dịch thuật.