Em họ tôi mất
mẹ khi em ấy vừa mới lên hai. Tặng vật cuối cùng mẹ của em đã để lại
cho em là một hộp nhạc người hề ở dưới đáy có cái dĩa hình vòng tròn
vì vậy khi vặn nó có thể phát ra nhạc và quay vòng tròn.
Mùa hè năm
1998, tôi đến nghĩ mát ở nhà người cậu và Loan (em họ) tại tiểu bang
Florida, Hoa Kỳ. Vào một buổi tối đến giờ đi ngủ, chúng tôi vào phòng
đóng cửa lại tắt đèn nhưng không ngủ mà nằm đó nói chuyện cho đến khi
hai đứa mệt đừ mắt mở không lên tôi mới vừa ngáp vừa nói:
-
Trời đã khuya quá rồi, chúng ta cũng nên ngủ đi Loan ạ, ngày
mai mình trò chuyện tiếp.
Loan cũng lên
tiếng:
-
Ừ! Ngày mai mình nói chuyện nữa nghe chị. Vừa dứt câu nó ngáp
một hơi dài.
Lúc đó, tôi
xoay qua phía cửa sổ và kéo tấm chăn lên đến tận cổ định nhắm mắt lại
ngủ nhưng thấy có hai đóm sáng chiếu ra từ cái gì đó để trên bàn làm
tôi để ý đến. Nhìn kỹ thì đó là hộp nhạc người hề với cái mặt trắng
bóc và cái miệng đỏ chói cười toe toét như diễu cợt còn hai cặp mắt
của nó thì long lanh hình như đang nhìn tôi. Tôi không biết có phải
tại đường đèn chiếu vào phản chiếu hai cặp mắt của nó hay tại vì mắt
nó làm bằng kiếng nên thấy chiếu sáng rất sống động và cứ nhìn thẳng
vào tôi. Tôi lên tiếng nói với Loan:
- Loan ơi! Sao
đôi mắt hộp nhạc người hề của em như nhìn chầm chầm vào chị vậy.
- Nếu chị
không thích thì quay nó lại. Với cái giọng mệt mõi Loan trả lời.
Tôi ngồi chồm
dậy lấy tay xoay cái hộp nhạc cho mặt người hề vào vách tường xong
rồi nằm xuống. Tôi chỉ vừa mới nằm xuống thôi đã thấy hai cặp mắt nó
lại chiếu sáng vào tôi. Tôi bắt đầu run lên lắc mạnh đứa em họ:
- Loan ơi! Nó
lại nhìn chị nữa kìa.
Lúc đó em họ
tôi không nói gì lồm cồm ngồi dậy cầm cái hộp nhạc bỏ vào tủ quần áo.
Hộp nhạc người
hề đã đem cất nên tôi yên tâm ru hồn vào giấc ngủ. Nhưng khoảng hai
tiếng sau tôi bị đánh thức bởi đứa em họ:
- Chị ơi! Chị
ơi! Chị ơi! Xem kìa. Hộp nhạc người hề lại trở về chỗ cũ... nó đang
quay vòng tròn và phát ra tiếng nhạc... Em họ tôi thì thầm.
Nghe Loan nói
như vậy tôi lại tưởng nó giỡn chơi, đem lấy hộp nhạc người hề để lại
trên bàn rồi phá tôi, với cái trí óc còn đang ngái ngủ tôi bực mình
nói:
- Em không đem
cất nó đi chị sẽ đập bể nó cho coi.
Loan khóc:
- Chị đừng đập
bể nó nha. Ðó là món quà cuối cùng của mẹ em cho em đó!
Nói xong, em
lại lồm cồm bò dậy leo xuống giường đem cất vào tủ. Nhưng khoảng hai
tiếng sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng nhạc réo rắt bên tai, tôi mở
mắt ra nhìn trên bàn lại thấy hộp nhạc người hề đó ở trên bàn, nó vừa
xoay vòng tròn vừa phát ra tiếng nhạc trong đêm khuya vang vọng đến
rợn người.
Khi thấy nó tôi
sợ mất hết hồn vía liền lây mạnh Loan dậy và leo ngay xuống giường
với tay lấy cái hộp nhạc liệng mạnh xuống sàn nhà làm nó bể thành
từng mảnh văng ra tứ tung. Sau đó tôi bỏ chạy ra ngoài...
Máu dưới chân
tôi bắt đầu rỉ ra vì bị những mảnh kiếng vỡ cắt đứt. Sau khi vào
phòng tắm lau chùi sạch sẽ những vết thương, tôi ra phòng khách ngồi
rồi suy nghĩ:
- Sao không
thấy Loan chạy ra theo mình tức giận chửi bới vì đã đập bể món quà
quý giá của mẹ em để lại.
Thấy hơi kỳ lạ
nên tôi nhè nhẹ đến trước cửa phòng nhìn vào xem Loan đang làm gì. Ló
đầu nhìn vào phòng, tôi thấy Loan ngồi dựa sát tường mắt trợn tròng
răng thì đánh lộp cộp, khi thấy tôi Loan đưa tay lên chỉ về hướng cái
bàn, tôi nhìn theo thì thấy ... thấy ... cái hộp nhạc thằng hề đang
nằm trên bàn vừa xoay vòng tròn vừa phát ra tiếng nhạc như có vẻ rất
là đắc chí ...
Tôi thấy nó sợ
quá muốn té xỉu nhưng may mà tôi còn một chút đỉnh nghị lực đứng dựa
cửa lấy lại một chút bình tĩnh rồi vẫy tay ra dấu cho Loan đi ra. Khi
hai chị em ra đến phòng khách an toàn tôi vội hỏi Loan chuyện gì đã
xảy ra thì Loan kể lại rằng:
- Khi chị đập
bể hộp nhạc rồi đi ra ngoài, em nằm quay vào tường khóc. Trong vòng
vài phút sau bỗng dưng em nghe tiếng nhạc. Lúc đó em nghĩ rằng có lẽ
cái hộp nhạc ở dưới đáy chưa bể nên nó vẫn có thể phát ra tiếng. Em
trở mình và định leo xuống giường xem xét thì không ngờ em lại thấy
cái hộp nhạc người hề đang ở trên bàn hoàn toàn không có dấu tích của
sự bể vỡ nào...
Khuya đó, hai
chị em ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách cho tới sáng.
Bây giờ cái hộp
nhạc người hề kỳ quái đó đã bị cậu tôi đem chôn dưới lòng đất cùng
với một mớ đồ chơi thời thơ ấu của Loan. Còn tôi thì bị những vết sẹo
nhớ đời dưới bàn chân.
TL, Florida