Chúng tôi mới dọn vào căn nhà khang trang này
chưa đầy một tuần, vì vậy mỗi tối trước khi đi làm mẹ tôi có phần hơi
lo nên thường hay căn dặn đủ điều. Và đêm nay cũng không ngoại lệ.
- Mẹ có mua bánh mì để trong tủ lạnh đó, khi nào
đói thì lấy ăn. Còn nữa, nếu con có cần gì thì gọi mẹ ở sở làm nghe.
À! Con có số điện thoại ở sở của mẹ chưa?
- Có rồi, thưa mẹ!
- Nếu có chuyện gì khẩn cấp con chạy qua nhà bà
hàng xóm nghe.
- Dạ. Con biết rồi mẹ ạ!
Mẹ tôi đưa mắt nhìn tôi rồi mỉm cười:
- Mẹ nghĩ là mẹ nhắc con như vậy chắc là đủ rồi
hả?
Tôi gật đầu, rồi hỏi:
- Chừng nào ba mới về hả mẹ?
- Có lẽ tối mai. Mẹ tôi trả lời. (Ba tôi có
chuyện phải đi công tác xa nhà đã 5 ngày rồi.)
- Mẹ tôi nhìn đồng hồ rồi tiếp:
- Thôi trễ rồi mẹ phải đi đây.
Vừa nói mẹ tôi vừa cúi xuống hôn nhẹ lên trán của
tôi. Tôi đẩy nhẹ mẹ ra và thỏ thẻ nói:
- Thôi mẹ đi đi. Trễ giờ rồi kìa.
Khi mẹ tôi vừa ra khỏi nhà, nỗi cô đơn buồn bã
xâm chiếm trong hồn tôi. Vừa nhớ ba, vừa dọn vào nhà mới nên thấy
chung quanh mình cái gì cũng xa lạ. Nghĩ đến Linh, con nhỏ bạn học
chung trường và cũng là người bạn thân nhất của tôi, tôi liền nhấc
điện thoại lên gọi cho L. liền lập tức. Hai đứa tâm sự rất lâu, khoảng
một tiếng đồng hồ hơn đến khi tôi nhìn đồng hồ thì đã gần 10 giờ đêm
rồi.
Tôi vội vã nói tạm biệt Linh và gác điện thoại
xuống. Sau đó tôi đi vào nhà bếp mở tủ lạnh ra định lấy bánh mì ăn
nhưng vội đổi ý vì sợ ăn bánh mì thêm lạnh bụng, nên tôi lấy mì gói mẹ
mới mua để trong tủ... bắt nước lên bếp ga cho sôi rồi đổ vào mì.
Chừng vài phút sau là tôi đã có một tô mì thơm ngon phả đầy khói...
Mới vừa gấp đũa mì thứ hai bỏ vào miệng, bỗng từ
đâu tôi nghe văng vẳng tiếng khóc. Tôi vội bỏ đũa xuống lắng tai nghe.
Hình như tiếng khóc phát ra từ garage (chỗ cất xe). Ðứng lên tôi đi
từng bước nhè nhẹ đến cửa garage thông qua nhà bếp. Khi càng đến gần
tôi nghe tiếng khóc càng lớn và rõ ràng hơn. Thật sự không phải là
tiếng khóc mà như là tiếng van lơn của một người con gái:
-
G...g...g...u.u.úppp t...t...toooôiiiii!!!
Ðang ở nhà có một mình vào ban đêm, giờ lại nghe
tiếng người lạ kêu cầu cứu ở trong garage nên tôi sợ (tôi sợ người lạ
mặt vào nhà chứ tôi không có sợ ma) liền chạy đến điện thoại gọi cho
cảnh sát. Sau khi gọi cảnh sát xong, tôi chạy thẳng vào phòng của ba
mẹ tôi chui vào cái tủ để quần áo núp ở trong đó.
Trong tủ quần áo thật là tối chỉ có ánh đèn vàng
lờ mờ rọi từ phòng khách vào xuyên qua cửa tủ không đủ để tôi thấy rõ
những đồ đạc ở chung quanh ngoài quần áo của ba mẹ còn có những gì.
Tôi chỉ cảm thấy cái tường tôi đang dựa thật là lạnh và cái mông của
tôi thì đang tọa trên cái gì lộm cộm hình như là những chiếc guốc của
mẹ tôi thì phải.
Tôi ngồi co ro trong tủ với cái không khí ngạt
thở, với sự im lặng bao trùm xung quanh nhưng tôi lại thấy an toàn hơn
là bên ngoài... Có lẽ tôi sợ phải nghe cái tiếng than van khóc lóc ở
trong garage nghe đến rợn cả người.
Cảnh sát sẽ tìm được gì khi họ đến? Có thể là một
tên trộm... nhưng một tên trộm ở trong garage bị gì mà phải... kêu
khóc cầu cứu? Tôi đang suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi cảnh sát
đến... thì bỗng dưng tôi lại nghe tiếng thở than lại vang vọng ở trong
đầu và từ từ tiếng khóc đó càng ngày lại càng lớn hơn. Và tôi xanh mặt
khi biết rằng cái tiếng đó không phải ở trong đầu tôi mà nó ở ngay
phía bên ngoài cửa tủ quần áo. Mồ hôi tôi bắt đầu chảy ra như tắm, và
cả thân thể tôi thì cứ run lên cầm cập.
Tôi nín thở và mở hai con mắt cố gắng nhìn ra
ngoài bằng những kẻ hở ở cửa. Vừa nhìn ra ngoài tôi muốn giật bắn
người khi thấy một cái bóng trắng lờ mờ đang lơ lửng trên không. Cái
bóng trắng đó chầm chậm lướt vào phòng của ba mẹ tôi và đến gần cửa tủ
quần áo nơi tôi đang trốn.
Lúc này tim của tôi muốn nhảy ra khỏi lòng ngực
rồi tự trấn an mình bằng cách đọc vài câu Thánh Kinh rồi trố mắt nhìn
cho kỹ hình dạng của cái bóng trắng lạ kỳ ấy. Tôi thấy cái bóng lơ
lửng trên không với hình dáng lờ mờ như sương khói khó mà thấy rõ mặt
mày ra làm sao.
Cái bóng trắng đứng ngay trước cửa tủ của ba mẹ
tôi hướng về phía vách tường và nói:
- Giiiúúúppp... tôôôôiiii... Cái tiếng rên rỉ
lạnh lùng nghe đến ớn da gà.
Khi vừa nói xong thì cái bóng trắng đó bay ra
khỏi phòng để tôi ngồi trong cửa tủ run rẩy như con cừu non mới vừa bị
con sói đuổi bắt.
Tôi không biết mình đã trong tủ bao lâu cho đến
khi nghe tiếng lộc cộc, đùng đùng rồi im bặt. Ngưng một hồi tôi lại
nghe tiếng mở cửa. Lúc này tôi sợ quá đỗi muốn la lên thật to, nhưng
có cái gì đó mắc nghẽn nơi cổ họng làm tôi thét không thành tiếng. Sau
đó, tôi lại nghe có tiếng chân người lục lạo khắp nhà và tôi nghe nghe
có tiếng người gọi lớn:
- Có ai ở nhà không? Cảnh sát đây!
- Tôi ở đây! Vừa khóc tôi vừa la lên.
Cảnh sát nghe được tiếng của tôi, họ đi vào phòng
của ba mẹ tôi trong khi tôi mở tung cửa tủ quần áo ra. Khi thấy tôi họ
hỏi tôi có sao không? Tôi gật đầu và nói:
- Con muốn gọi cho mẹ của con?
Tôi đi thẳng đến cái điện thoại để gần giường của
ba mẹ tôi với đôi chân vẫn còn run rẩy. Tôi bấm số gọi mẹ tôi về.
Chưa đầy 10 phút mẹ tôi đã về đến nhà với sự ngạc
nhiên lẫn hoảng hốt:
- Chuyện gì vậy con? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi vội kể lại những gì tôi đã chứng kiến cho mẹ
tôi và cảnh sát nghe nhưng không ai tin tôi. Ai cũng nói đó chỉ là sự
tưởng tượng của tôi mà thôi. Chỉ có mình tôi biết những gì tôi thấy là
thật chứ không phải là sự tưởng tượng...
Từ đó đêm nào tôi cũng nằm ác mộng về cái bóng ma
ấy để rồi phải giựt mình tỉnh giấc kêu la vào nửa đêm. Ðến khi ba mẹ
tôi không thể chịu đựng được tiếng la hét của tôi nữa nên 4 tháng sau
chúng tôi dọn nhà đi nơi khác.
Khi dọn đến nhà khác thì cơn ác mộng của tôi cũng
biến đi đâu mất. Tôi không còn bị ám ảnh bởi cái bóng ma trắng lờ mờ
than khóc kêu “Giúp Tôi” nữa. Và tôi đã có được những giấc ngủ thật
bình an trong căn nhà mới này.
Texas